Chương 92:Xung Đột Thành
- Hahaha.
Tần Trạch đột nhiên cười lên.
Hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì, cho dù làm cu li thì sao, cuộc sống của hắn vẫn rất ổn, nghĩ theo một cách khác thì ngoài kia có khối người muốn có cuộc sống như hắn.
Thôi, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ làm việc trước mắt đi đã, hiện tại hắn còn nhỏ yếu, muốn đứng một mình cũng khó.
Còn Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thì kệ họ đi thôi, mỗi người đều có con đường của bản thân, hắn cũng không thiếu chuyện phải làm.
Trước tiên hắn cần tạo chút danh tiếng cho bản thân, sau này trà trộn vào cao tầng của Bách Bộ Hoàng Triều mới dễ dàng hơn.
Muốn tạo danh tiếng đương nhiên phải động thủ, để động thủ thoải mái nhất thì vẫn là nên đến Phía Tây, nơi tui tập nhiều thế lực, đánh cho bớt vướng tay chân.
Với tốc độ của Tần Trạch, không lâu lắm là đã lại đến phía Tây, các nơi lúc trước Thanh Hợp Môn khống chế không xa.
Vì để tránh đi Thiên Diệu trưởng lão nhận ra, hắn cải trang bản thân thành một tên nghèo hèn tán tu, do không chịu nổi khổ cực mà tìm một thế lực đầu nhập vào.
Vấn đề tu vi thì hắn để tạm ở tông sư trung kì, nếu gặp đại tông sư dò xét thì dùng Âm Ảnh Thuật lừa cho qua, do chưa biết thực hư tôn giả mạnh cỡ nào nên hắn quyết định hạn chế gặp tôn giả.
Tần Trạch hoá thân hành một thanh niên, tướng mạo khá bình thường, nhưng cũng có chút phông độ của một nhân sĩ chính đạo.
Hắn hạ xuống một toà thành khá lớn, trong thành nghe nói có mấy vị ị đại tông sư, nên vô cùng an toàn, do vậy, nơi đây cũng là trung tâm của mấy thế lực xung quanh.
Mọi người tụ tập ở đây rất nhiều, cao thủ cũng không ít, chính vì lí do đó, các thế lực thù địch thường xuyên gây xích mích, động thủ liên tục, chỉ cần không ảnh hưởng đến thế lực lớn thì mấy vị đại tông sư không cản.
Cũng chính vì sự quản lí lỏng lẻo này, các thế lực liên tục tranh giành địa bàn, thanh toán lẫn nhau, mặc dù cao nhất cũng chỉ là tông sư đánh nhau, nhưng như vậy cũng đủ để Tần Trạch nổi danh.
Do sự mất trật tự như vậy, mọi người gọi nơi đây là Xung Đột Thành.
Tiến vào trong thành, nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, Tần Trạch còn tưởng mình đã lạc đến Hoàng Đô, nơi đây thật sự rất đông đúc, dòng người đông nghịt chen lấn trên đường, thanh âm huyên náo từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Tần Trạch không muốn lãng phí thời gian chen lấn, nhanh chóng vận dụng Âm Ảnh Thuật, dò xét một vòng Xung Đột Thành.
Cuối ngày, hắn cũng coi như hiểu tin tức cơ bản nơi đây.
Xung Đột Thành chỉ có bốn thế lực lớn, cũng chỉ xó bảy đại tông sư, tất cả đều bị Tần Trạch dò xét qua một lần, cao nhất cũng chỉ là đại tông sư tam trọng nên không ai phát hiện hắn.
Hắn muốn nổi danh, nhưng cũng không phải đại danh, cho nên bớt đụng vào bốn thế lực này, cách tốt nhất là từ xích mích nhỏ, dần đốt lớn lên, sau đó diệt một tông sư thế lực nào đó, như vậy là xong.
Tông sư thế lực trong Xung Đột Thành hơi nhiều, hắn chỉ tập trung vào mấy thế lực tương đối mạnh trong đó.
Trước mắt, Tần Trạch có năm mục tiêu có thể xuất thủ.
Lan gia, Bạch gia, Hắc Quỷ Cốc, Thiên Lân Môn cùng Tam Cơ Phái.
Mấy thế lực này đều có mấy vị tông sư hậu kì trấn thủ, cũng coi như hào cường một phía, hơn nữa đệ tử rất nhiều, nhiều người đa tâm, chắc chắn sẽ có kẻ không có mắt, chỉ cần chọc vào hắn, sau đó làm lớn chuyện là được.
Tần Trạch thám thính một ngày, rốt cuộc tìm được mục tiêu bắt đầu.
Lan gia thiếu chủ, Lan Anh Kiệt.
Nghe nói, tên này thiên phú rất tốt, mới gần ba mươi tuổi đã là tông sư ngũ trọng, không kém lắm so với mấy truyền nhân của thế lực lớn.
Lan gia xem hắn như bảo bối, hết mực chiều chuộng, tuy có được day lễ nghĩa đầy đủ, nhưng trước giờ, ngoại trừ trưởng bối, mọi người đều kính hắn có thừa, do vậy, hắn dưỡng thành tính khí cao ngạo, khinh thường kẻ khác.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn, bây giờ Tần Trạch mà muốn giả vờ đụng vào hắn mà gây sự thì căn bản không thể, kẻ ngu cũng nhìn ra Tần Trạch có ý đồ.
Đám lửa này muốn đốt được, không đơn giản như hắn nghĩ lúc đầu.
Nhưng không sao, chỉ cần chuyện liên quan chút đến Lan Anh Kiệt là được, tên này hình như thành lập một tiểu bang hội, lấy tên là Kiệt Anh Hội, coi như một thành phần xá hội đen.
Nghe nói bang hội không lớn không nhỏ, Lan Anh Kiệt làm bang chủ, tông sư ngũ trọng.
Hắn dựa vào gia thế lôi kéo được một tên tông sư nhị trọng làm tiểu đệ, còn lại đều chủ yếu là võ sư trở xuống.
Xem ra hắn chỉ có thể ra tay từ bang hội này, theo tin tức Tần Trạch tìm được, Kiệt Anh Hội trú đóng tại phía Nam Xung Đột Thành, nơi đó là một khu dành cho tán tu nghèo, cũng vì có thêm Kiệt Anh Hội nơi đó mà tán tu lại càng khổ hơn.
Cứ cuối tháng một lần, Kiệt Anh Hội sẽ đi thu tiền bảo hộ của đám tán tu này, đám tán tu cũng đã phản kháng qua, nhưng chỉ bị Lan Anh Kiệt dùng thế lực mà chén ép, có thể nói, đám người này chính là bị g·iết cho sợ rồi.
Tán tu cũng không phải không có cao thủ, đệ nhất chính là Vân Hưng, nghe nói tên này sớm đã đột phá tông sư thất trọng, vốn không nên làm chỗ dựa cho tán tu mới đúng.
Nhưng hắn chính là không đứng ra, mặc cho mọi người bị Lan Anh Kiệt tàn sát, chỉ khi mọi chuyện xong xuôi, Vân Hưng mới nhảy ra, cứu mấy người còn sống sót.
Dù hành động của hắn có vẻ rất ham sống s·ợ c·hết, nhưng mọi người cũng cảm kích hắn, dù sao, nếu không có hắn, căn bản Lan Anh Kiệt không để người sống sót.
Tuy Vân Hưng không dám đối đầu Lan Anh Kiệt, nhưng chuyện này mọi người cũng có thể hiểu, Lan Anh Kiệt không phải chỉ là tông sư ngũ trọng, hắn sau lưng còn có một Lan gia kinh khủng hơn.
Nếu Vân Hưng làm liều, đánh g·iết Lan Anh Kiệt, tán tu bọn họ không cần nghĩ đến chuyện còn sống, cho nên, Vân Hưng chỉ có thể là bình phong.
Trương Tru, một tên thiếu niên tán tu, chính là sống ở khu này, hắn năm nay hai mươi tuổi, nhưng cũng chỉ là võ giả thất trọng, cho nên không có danh tiếng gì.
Hằng ngày hắn liều mạng làm nhiệm vụ của Luyện Huyết Đường, tích góp được một chút tiền bạc, hi vọng sớm ngày đột phá võ sư, có chút tiếng nói.
Nhưng hắn chưa dành dụm được bao nhiêu, Kiệt Anh Hội xông đến, vét sạch không chừa một chút, thậm chí còn uy h·iếp, nếu tháng sau không nộp bằng này tiền, đừng mong xuống giường.
Trương Tru rất căm phẫn, hắn từng nắm chặt nắm đấm, hắn từng nghĩ sẽ đấm vào mặt tên cầm đầu, hắn từng nghĩ hủy diệt Kiệt Anh Hội.
Nhưng chung quy chỉ là hắn từng nghĩ mà thôi, hắn chẳng qua chỉ là một tên võ giả mà thôi, nếu dại dột đụng vào Kiệt Anh Hội, căn bản không biết c·hết như nào.
Hắn muốn trốn, nhưng mạng lưới Kiệt Anh Hội rộng khắp, hắn trốn không thoát, cũng không dám trốn, chỉ có thể đâm đầu làm nhiệm vụ, cứ thế ngày qua ngày, hắn hi vọng, bản thân sớm như Vân Hưng đại nhân, thực lực mạnh, cho dù không nộp tiền, Kiệt Anh Hội cũng không làm gì cả.
Nhưng hiện thực đánh tan mộng tưởng của hắn, thiên phú kém kéo tốc độ tu luyện của hắn lại, sự bóc lột của Kiệt Anh Hội lại càng kéo thêm cái nữa, như này đừng nói tông sư, ngay cả võ sư còn không thấy hi vọng.
Nhưng không có cách nào, hắn cũng vẫn phải tiếp tục sống, hắn vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục chịu sự bóc lột, nhưng chi ít hắn vẫn sống.
Trương Tru ngẩng mặt lên trời thở dài, hôm nay vẫn như mọi ngày, hắn vừa nhận nhiệm vụ trở về, ra ngoài thành săn yêu thú, chuyện này vốn đã rất quen thuộc nên hắn cũng không thèm để ý.
Cho dù ra ngoài thành thì sao, hắn trốn được sao, cho dù trốn được thì như thế nào, hắn dám trốn sao, vẫn chỉ là đi ra ngoài một vòng, g·iết yêu thú, trở về.
Hắn dọn dẹp chút đồ đạc, chủ yếu là mấy dụng cụ hỗ trợ săn bắn, do nhiều lần chém g·iết yêu thú nên hắn chế tạo rất nhiều, có đủ loại bẫy, v·ũ k·hí cho từng loại yêu thú.
Vì nhiệm vụ là săn một con gà, nên hắn cũng chỉ mang theo bẫy cùng chút mồi, bẫy thì cũng như bao chiếc bẫy khác, chỉ là dùng vật liệu cứng hơn, còn mồi thì hơi đặc biệt, là một loại linh dược cấp thấp.