Chương 91: Mười Năm
Linh thành, trên một toà nhà nào đó.
Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, chính là Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.
- Lâu như vậy, Tần Trạch vẫn chưa về, không biết có chuyện gì hay không?
Long Thần lo lắng nói, ánh mắt hắn có chút buồn bã.
- Yên tâm, hắn cũng sẽ không tự đâm đầu vào chỗ c·hết, sớm muộn cũng quay về thôi.
Lưu Nhược Vũ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia lo lắng.
- Được rồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngươi cũng sắp đột phá tông sư phải không.
Long Thần thấy bầu không khí hơi không đúng, chuyển đề tài.
- Đúng vậy, sớm thì mất ngày, lâu thì mấy tháng, còn ngươi đã có dự định gì sau khi đột phá tông sư chưa.
- Ta à, sau khi đột phá tông sư, ta sẽ theo giám quân đến Hoàng Đô, nghe nói ngài ấy muốn giúp ta tìm một vị trí tốt.
Long Thần rất hào hứng, hắn thấy tiền đồ bản thân chính là rộng mở, chỉ cần từ trong q·uân đ·ội leo lên, sớm muộn cũng thành đại nhân vật.
Lưu Nhược Vũ nhìn hắn vui mừng như vậy, cũng không nói gì, lạc quan là chuyện tốt, nhưng chuyện đời há có đơn giản như vậy.
- Còn ngươi thì sao, có dự định gì mới không.
Thấy nàng im lặng, Long Thần lên tiếng hỏi.
- Ta cảm thấy cuộc sống trong quân không phù hợp, hôm trước gặp một tiền bối, nàng nói là đến từ Thiên Nguyệt Các, chỉ cần ta đột phá tông sư, có thể dẫn tiến ta gia nhập nội môn.
Nghe vậy, Long Thần kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, kinh ngạc nói.
- Thiên Nguyệt Các, là đại tông môn phía Bắc Bách Bộ Hoàng Triều đó sao, nghe nói trong tông có mấy vị đại tông sư trưởng lão, thậm chí còn một vị tôn giả thái thượng trưởng lão.
- Đúng, chính là tông môn dó.
Lưu Nhược Vũ gật đầu, tuy Thiên Nguyệt Các có tôn giả, nhưng nàng cũng không cảm thấy vinh dự cỡ nào, dù sao Long Thần trong q·uân đ·ội có đến mấy vị tôn giả, so với Thiên Nguyệt Các còn mạnh hơn nhiều.
- Vậy, chúc mừng ngươi, vừa nhập môn đã là nội môn đệ tử, chủ cần phát huy tốt, nói không chừng sớm được trưởng lãi nào đó nhìn trúng, thu làm chân truyền.
- Haha, đa tạ hảo ý.
Hai người cười nói liên hồi, không còn lo lắng hiện tại, cứ mơ tưởng về một tương lai tươi sáng mà vui mừng.
Ttong sơn động.
Tần Trạch hai mắt nhắm nghiền đột nhiên từ từ mở ra, hắn tưởng những cơn đau đó sẽ tiếp tục ập đến.
Nhưng ngoài ý liệu, hân chỉ cảm thấy bản thân sảng khoái, tinh thần sung mãn, chân khí trong đan điền cũng đầu ắp, có thể nói là tốt hơn bao giờ hết.
Vừa đưa mắt nhìn xung quanh, Tần Trạch giật mình, khung cảnh xa lạ đập vào mắt, sơn động thoáng đãng lúc trước nay đã mọc đầy cây cối.
Ánh sáng từ bên ngoài cũng chỉ có thể le lói từng chút qua kẽ lá, trận pháp phòng ngự bày ra vừa hay ngăn chặn cây cối phát triển vào bên trong, biến nơi đây thành một căn phòng kín.
Trên thân Tần Trạch phủ một lớp bụi dày, nếu như không nhìn kĩ còn có thể nhầm hắn là một pho tượng.
Tần Trạch mặc kệ mấy thứ xung quanh, chân khí lưu thông, khởi động lại cơ bắp cùng xương cốt đã lâu không hoạt động, tiện thể chấn rơi bụi đất trên người.
Răng rắc! Rộp!
Thanh âm ma sát vang lên, Tần Trạch đứng dậy, chân tay như cửa lâu không mở mà vận động rất khó khăn, thi thoảng lại có cảm giác như muốn rụng ra.
Đi lại vài vòng cho hồi phục, Tần Trạch đến gần màn sáng xem thử.
Do đã lâu không được bổ sung nguyên thạch, trận pháp này cũng chỉ còn lại vẻ bề ngoài, màn sáng yếu ớt chỉ có thể ngăn lại vài lần đạp mạnh.
Tần Trạch đưa tay, chạm vào màn sáng, ngay lập tức tay hắn xuyên thủng một lỗ trên đó.
Trận pháp theo đó phá toái, dây leo mọc trên đó cũng theo sau mà sụp xuống, thổi lên lớp khói bụi trong hang động, làm Tần Trạch ho sặc sụa.
Hắn phẩy tay, một luồng gió thoảng qua, trả lại không khí trong lành cho nơi đây, lúc này, Tần Trạch mới thật sự thấy lại ánh mặt trời.
Phù!
Thở phào một cái, thần niệm của Tần Trạch toả ra bốn phía, dò xét xung quanh, chỉ cần trong phạm vi trăm mét đổ lại, hắn đều có thể thấy, nhưng rõ nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy ở xa khoảng hơn bảy mươi mét.
Khoảng cách thần niệm của Tần Trạch lớn như vậy là do di chứng của ba giọt máu kia, lúc sử dụng đã tăng thần niệm cho Tần Trạch lên trăm mét.
Nhưng khi hết tác dụng lại giúp hắn có thể phóng thần niệm xa năm mươi mét dù hắn vẫn là đại tông sư nhị trọng, vốn chỉ có thể phóng thần niệm hai mươi mét.
Cộng thêm thời gian tu luyện không biết qua bao lâu, hiện Tần Trạch cũng đã đột phá Đại tông sư lục trọng, thậm chí còn là đỉnh phong.
Cho nên thần niệm hắn có thể dò xa gần trăm mét cũng là điều dễ hiểu, có thể nói, hiện tại Tần Trạch nắm giữ thần niệm tương đương đại tông sư cửu trọng.
Dò xét một vòng, không phát hiện được gì, khung cảnh nơi đây vẫn hoang vắng như lần đầu hắn đến, chẳng qua cây cối lớn hơn khá nhiều.
Phủi phủi giới chỉ trên tay, móc ra Thanh Long Đao, Tần Trạch nhảy lên thân đao, thần niệm cực mạnh gần như kéo hắn đi ngay lập tức, hắn chưa kịp thích ứng nên suýt chút nữa rơi xuống.
Ổn định thân hình, Tần Trạch rất vui mừng, thực lực tăng một mảng lớn như vậy, tuy hơi khó thích ứng nhưng lại mang một cảm giác an toàn mạnh mẽ, sau này hắn cũng không cần quá sợ mát đại tông sư khác nữa.
Tuy thực lực của hắn trong hàng ngũ đại tông sư còn yếu, nhưng hắn có thần niệm mạnh nha, theo đó chính là tốc độ nhanh, cho dù đáng không lại, chạy cũng là chuyện dễ dàng.
Bay được một lúc, Tần Trạch phát hiện một toà thành nhỏ, hắn hạ xuống, lấy thân phận một võ giả bình thường, thăm dò chút tin tức.
Hỏi ra mới biết, vậy mà đã qua mười năm kể từ khi Tần Trạch bế quan, biết được chuyện này, hắn vô cùng kinh ngạc.
Theo dự kiến của Tần Trạch, chi ít cũng đã gần hai mươi năm mới đúng, tốc độ tu luyện của bản thân hắn rất rõ, không thể tu luyện nhanh như vậy được.
Chợt Tần Trạch nghĩ đến thần niệm bản thân phóng đại, đúng thế, rất có thể là số máu kia đã tăng tốc tu luyện, như vậy hắn mới có thể dùng mười năm mà từ đại tông sư nhị trọng tăng lên lục trọng như vậy.
Chỉ đáng tiếc hiện tại đã không dư lại chút nào, nếu không hắn cũng muốn tiếp tục bế quan.
Thôi kệ, trước tiên cứ về Linh Thành tụ hội với Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đã, không biết bọn họ có còn ở đó hay không.
Vất vả mất một ngày bay lượn, Tần Trạch cuối cùng cũng tìm được Linh Thành, nơi đay đã phát triển hơn nhiều lắm, dân cư cũng có vẻ đông đúc hơn, trước cổng thành, tụ hội thành những khu chợ nhỏ rất náo nhiệt.
Tần Trạch không quản mấy thứ này, hắn đi thẳng đến quân doanh, tìm Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.
Nhưng đáng tiếc, mấy người coi như có quen biết ở đó báo cho hắn, Long Thần đã sớm đến Hoàng Đô, hình như là được thăng chức, còn Lưu Nhược Vũ đã xin phép rời khỏi quân doanh rất lâu, không biết tung tích nữa.
Hết cách, hắn chỉ có thể quy về nhà trọ của ba người từng ở, hi vọng có chút manh mối.
May thay, đúng thật là có, trên đầu giường của Tần Trạch có để lại hai tờ giấy, hắn cầm lên đọc mới coi như biết hành tung hai người, nhưng như vậy cũng làm hắn cảm thấy hình như bọn họ không nên gặp lại nữa.
Long Thần theo đuổi ước mơ trên con đường danh vọng, Lưu Nhược Vũ thì theo đuổi ước mơ trong một đại tông môn, hắn rốt cuộc có đang theo đuổi cái gì hay không, chính bản thân hắn còn không biết.
Lúc còn là võ giả, hắn cũng chỉ muốn tu luyện, đến võ sư, hắn bắt đầu làm nhiệm vụ của Luyện Huyết Đường, đến đại tông sư, hắn lại làm nhiệm vụ của Vạn Chân Hoàng Triều.
Chẳng lẽ cả đời hắn sẽ phải làm cu li mãi vậy sao, đợi sau này mạnh hơn, hắn lại phải làm việc cho những kẻ mạnh hơn, phần thưởng cũng chỉ là chút ít ỏi, vừa vạn đủ hắn tu luyện.
Hiện tại trong tay hắn cũng chỉ còn không đến một ngàn nguyên thạch, bảo bối, bí tịch lại càng không, chính là một tu sĩ nghèo đúng nghĩa.
Hắn cũng muốn giàu lên, nhưng như thế lại phải kiếm tiền trước, mà muốn kiếm tiền lại phải làm nhiệm vụ, nói chung chính là luẩn quẩn như vậy, không thoát ra được.