Chương 90: Bất Đắc Dĩ Bế Quan
Xoẹt!
Một tiếng xé gió truyền đến, như muốn phá tan bầu trời đêm.
Tần Trạch đứng trên đao, tốc độ cực nhanh bay đến, khí thế trên người hắn rất mãnh liệt, toả ra xung quanh.
Lúc này, hư ảnh sau lưng hắn đã biến mất, hắn thôi động toàn bộ chân khí cùng với thần niệm, tăng tốc độ lên cao nhất có thể.
Hắn cần chạy thật nhanh đến toà thành gần nhất, hi vọng nơi đó sẽ có lối đi đến Huyết Ảnh Lâu.
Không sai, Tần Trạch chính là đang chạy, ngay lúc Thiên Diệu trưởng lão đang kinh ngạc trước khí thế của hắn, Tần Trạch đã dùng Âm Ảnh Thuật ẩn thân, lén lút rời khỏi phạm vi thần niệm của Thiên Diệu trưởng lão.
Ngay khi vừa ra khỏi phạm vi thần niệm của Thiên Diệu trưởng lão, Tần Trạch không do dự, điều khiển Thanh Long Đao, ngự đao bay đến tận bây giờ.
Hắn cũng muốn chém c·hết Thiên Diệu trưởng lão, sau đó rời đi, nhưng thực lực này vốn không phải là của hắn, không biết có thể kéo dài bao lâu.
Nếu đột nhiên mất đi tác dụng, không phải chính là đưa bản thân vào nguy hiểm hay sao, còn nữa, nếu như có tác dụng phụ, nói không chừng còn c·hết oan uổng.
Do nhiều vấn đề liên kết lại, Tần Trạch chọn cách chạy trốn là ổn thoả nhất.
Thứ nhất, với thực lực này, tốc độ của Tần Trạch được nâng lên tầm cao mới, hoàn toàn có thể nhẹ nhõm thoát khỏi Thiên Diệu trưởng lão.
Thứ hai, hắn vốn không nổi danh, cũng chưa lộ mặt, Thiên Diệu trưởng lão cũng chỉ biết hắn là hắc y nhân, không hề biết thân phận chân thực, không cần phải g·iết.
Dưới hai lí do này, Tần Trạch không cần suy nghĩ mà chuyển thân chạy trốn, nhưng hiện nay hắn cần tìm một nơi chữa thương trước, nếu như đang lúc suy yếu mà gặp kẻ địch thì đúng là không thể nói nổi.
Tần Trạch tăng thêm tốc độ, lướt qua mấy toà thành liên tiếp, hắn chỉ cần còn có sức thì sẽ không dừng lại.
Gần sáng, Tần Trạch đã đi không biết bao xa, toàn thân hắn đã sớm uể oải, hai mắt cũng gần như muốn cụp xuống.
Phia trước không xa, hắn phát hiện một sơn động nhỏ, tuy không lớn lắm, nhưng tạm thời trú ẩn vẫn có thể.
Không suy nghĩ nhiều, Tần Trạch dứt khoát hạ xuống, nhân lúc bản thân còn đang tỉnh táo, đem phòng ngự trận pháp ra, bày biện một chút.
Cố mở to mắt, Tần Trạch đè tay xuống, điều khiển trận pháp che kín lại lối vào sơn động, cũng coi như tạo thành một động phủ đơn sơ.
Vừa hoàn thành, cũng là lúc Tần Trạch toàn thân mất hết khí lực, chân khí trong cơ thể cũng như bị bay hơi mà cạn kiệt.
Đầu hắn đang thanh tỉnh cũng như bị đập mạnh một cái, trong đầu vang ong ong, thần niệm suy yếu đến cực hạn.
Bụp một cái, Tần Trạch ngã lăn ra mặt đất, toàn thân run lên bần bật, trong miệng liên tục rên hừ hừ.
Đau, cực kì đau, Tần Trạch chỉ có mỗi cảm giác đau là tồn tại, toàn thân hắn đau, tay chân rã rời, không chút sức lực, dù muốn cử động nhẹ cũng không được.
Không những vậy, đầu hắn cũng đau như muốn nứt ra, dù chỉ là suy nghĩ một chút, não hắn cũng không ngừng nhức nhối.
Hắn dùng hết sức lực đập mạnh đầu xuống đất, muốn làm bản thân b·ất t·ỉnh, nhưng hắn chỉ cảm thấy đau nhẹ một cái, không sai, so với cơn đau toàn thân thì cú đập này cũng chỉ là đau nhẹ.
Tần Trạch không phục, liên tục nện mạnh mẽ hơn, nhưng cơn đau trong ý chí lại kéo hắn tỉnh lại, căn bản không cho Tần Trạch ngất đi.
- Aaaa.
Một tiếng gào thảm vang lên, xương cốt Tần Trạch gần như không chịu nổi mà nứt gãy, Tần Trạch đang chìm đắm trong cơn đau cũng phải gào lên.
Hiện tại Tần Trạch chỉ muốn c·hết đi cho xong, hắn chưa từng cảm nhận cơn đau nào lớn mà lại dai dẳng như vậy, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến.
Hắn không biết có ai chịu nổi thống khổ này không, nhưng bản thân Tần Trạch chính là không chịu được.
Vốn tưởng chỉ như vậy là cực hạn, nhưng không, chỉ gần nửa canh giờ sau, xương cốt Tần Trạch giảm dần đau đớn, nhưng lại bắt đầu ngứa ngáy lên.
Hắn đưa tay muốn gãi, nhưng cũng chỉ là gãi trên da thịt, không hề đụng đến xương cốt nên vẫn cứ ngứa ngáy như vậy, mà còn có xu hướng tăng mạnh lên.
Tần Trạch cắn răng chịu đựng, nhưng không chịu nổi bao lâu, hắn lại vùng dậy, tay chân điên cuồng vung vẩy, như là cách này có thể giúp hắn.
Nhưng không có tác dụng, dù Tần Trạch có cố gắng thử nghiệm nhiều cách, thử cách dời đi sự chú ý nhưng vẫn đều bị cơn đau cùng ngứa ngáy kéo lại.
Hắn cắn răng, đưa tay móc đao ra, hướng về phía chân phải của bản thân, hắn muốn thử một chút, liệu có thể tác động thẳng vào xương mà xử lý hay không.
Đao nhè nhẹ tiến lại gần chân Tần Trạch, nhưng đột nhiên lại dừng lại, Tần Trạch tay run rẩy, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Hắn không đủ dũng khí hạ đao, hay nói cách khác là không dám, nếu bảo hắn động thủ c·hém n·gười khác thì hắn sẽ không do dự, nhưng tổn thương bản thân như vậy thì đúng là không dám.
Keng!
Vứt thanh đao sang một bên, Tần Trạch thở phì phò, hai mắt căng lên, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng từng cơn đau nhức nhối.
- Aaaa.
Rốt cuộc, Tần Trạch không chịu nổi, gào lên, vài tia chân khí mỏng manh vừa xuất hiện cũng vì tiếng gào này mà rung động, tràn ra kinh mạch của hắn.
Tần Trạch thở phào một cái, không đúng, dột nhiên hắn cảm thấy hơi bớt đau một chút, chắc chắn không phải là ảo giác.
Nhớ lại từng hành động vừa nãy, Tần Trạch phát hiện, chỉ cần chân khí lưu chuyển, sẽ giảm đau hơn một chút.
Hắn vui mừng như được quà, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt, cố quyên đi cảm giác đau đớn, vận chuyển công pháp Thanh Thiên Quyết.
Từng luồng chân khí sinh ra, vận chuyển, lại sinh ra, không ngừng lặp lại như thế, chỉ chốc lát sau, Tần Trạch đã quyên đi đau đớn, chăm chú tu luyện.
Không lâu sau, hắn hớn hở mở mắt, ngừng tu luyện, vốn tưởng đã không còn đau đớn, nhưng khi vừa chấm dứt vận chuyển chân khí, từng cơn đau khủng kh·iếp ập đến, Tần Trạch bị t·ra t·ấn bất ngờ ngay lập tức ngất đi.
Nhưng ngay sau đó, đầu óc hắn ông một cái, đầu hắn như bị đập một phát thật mạnh, kéo Tần Trạch trở lại, tiếp tục cảm nhận thống khổ.
Lần này Tần Trạch cũng không bối rối, hắn nhanh chóng ngồi xuống, vận chuyển công pháp, trước mắt, chỉ cần chân khí hắn còn vận chuyển, thì hắn coi như vẫn ổn, nhưng một khi dừng lại, đau đớn sẽ tiếp tục.
Nếu cứ như vậy, không biết bao lâu là hồi phục, hiện tại hắn vẫn cảm thấy nhức đầu, hoa mắt, chỉ khi toàn tâm toàn ý tu luyện, mới coi như là bình thường.
Thời gian Tần Trạch cũng không phải là thiếu, nhưng ở nơi này mà tốn thời gian thì quá lãng phí, hắn còn nhiều việc cần lầm nữa.
Nhưng nghĩ cũng vô dụng, bây giờ ngoại trừ tại chỗ bế quan cũng không còn cách nào.
Quyết định, Tần Trạch ném mấy viên đan dược vào miệng, nhắm mắt vận chuyển Thanh Thiên Quyết.
Không biết tại sao, hiện tại Tần Trạch cảm thấy tu luyện rất dễ dàng, tốc độ góp nhặt chân khí tăng lên tận mấy lần, theo tốc độ này, không lâu sau hắn sẽ sớm đột phá đại tông sư tam trọng.
Thần niệm của hắn cũng rất khác thường, vốn chỉ có thể phát ra hai mươi mét, lúc trước dùng ba giọt máu miễn cưỡng tăng lên trăm mét, cứ nghĩ sau khi hết tác dụng thì trở lại bình thường, nhưng không, hiện tại thần niệm của hắn phóng ra phạm vi bán kính năm mươi mét, đây rõ ràng là biểu hiện của đại tông sư ngũ trọng.
Có nghĩ cũng không được gì, dưới sự mạnh mẽ của thần niệm cùng sự mê hoặc của tốc độ tu luyện, Tần Trạch rất nhanh đã đắm chìm.
Thời gian khoảng mấy ngày trôi qua, Tần Trạch mở mắt, lất hết dũng khí, ngay lập tức đình chỉ vận công.
Đúng như hắn dự đoán, đau đớn ngay lập tức truyền đến, không có dấu hiệu giảm bớt chút nào, hết cách, Tần Trạch cũng chỉ có thể hi vọng thời gian dài sẽ có tác dụng.
Hắn không tin trên đời lại không có v·ết t·hương nào mà không hồi phục, thọ mệnh của đại tông sư cũng đến hai trăm năm, chẳng lẽ ngần ấy thời gian mà không thể hồi phục.
Nếu thật không thể hồi phục, Tần Trạch cũng không có cách nào, đành chấp nhận tiêu hao hết tuổi thọ mà c·hết vậy.