Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 89: Át Chủ Bài




Chương 89: Át Chủ Bài

Ầm! Keng! Keng!

Mấy thanh âm v·a c·hạm vang lên, Thiên Diệu trưởng lão cũng không phải dạng bình thường, nhanh nhẹn chặn lại ba đạo quang mang.

Nhưng vẫn bị ba đạo còn lại xuyên qua thân thể, tuy không phải trọng thương, nhưng cũng coi như cản trở không nhỏ.

Tần Trạch không đợi lâu, thần niệm điều động, sáu đạo quang mang lượn vòng, càn quét trên thân Thiên Diệu trưởng lão.

Nhưng vừa nãy là hắn chiếm ưu thế xuất kì bất ý mới có thể đả thương Thiên Diệu trưởng lão, cho nên Tần Trạch khó khăn lắm cũng chỉ coi như đang phòng thủ thôi.

Thiên Diệu trưởng lão vốn đã rất phẫn nộ, lại bị Tần Trạch đả thương, trong lòng thầm hận, quyết không cho Tần Trạch rời khỏi tay mình.

Ầm! Keng! Keng! Keng!

Liên tục thanh âm v·a c·hạm truyền đến, hai bên đánh có đến có về, nhưng tình hình này cũng sẽ không giữ được bao lâu, Lục Mang Phù sẽ sớm mất tác dụng.

- Hừ, chuột nhắt, c·hết.

Thiên Diệu trưởng lão nhân cơ hội đánh lui quang mang, hướng về phía Tần Trạch động thủ, chỉ cần hắn giải quyết tên trước mắt, mấy phiền phức kia cũng sẽ biến mất.

Tần Trạch con ngươi co rụt lại, trong nháy mắt này, hắn có thể cảm nhận uy h·iếp chí mạng, nhanh chóng phản ứng lại, một đạo quang mang lai đến.

Nhưng không kịp ngăn lại, chỉ lầm chệch hướng đòn công kích một chút.

Phụt!

Chân khí mãnh liệt xuyên qua bả vai của Tần Trạch, máu lập tức chảy ra ào ào, hắn chỉ cẩm nhận được một trận đau nhức, sau đó cánh tay gần như mất đi khí lực.



Cố gắng lắm mới nhịn không gào lên, Tần Trạch một tay ôm v·ết t·hương, tay kia tuy không còn khí lực, nhưng vẫn có thể động, hắn nhảy về phía sau, sáu đạo quang mang tụ lại, bải vệ quanh thân.

Thấy Tần Trạch b·ị t·hương, Thiên Diệu trưởng lão càng thêm đắc ý, hắn khinh thường cười lên.

- Haha, kẻ yếu chung quy vẫn là kẻ yếu, dựa vào ngoại lực thì sao, không phải vẫn bị ta tiện tay đả thương.

Tần Trạch rất muốn chửi bới một trận, nhưng trước mắt không phải lúc, gai mắt hắn không ngừng ngó liếc xung quanh, hi vọng tìm một con đường chạy.

Thiên Diệu trưởng lão bị Tần Trạch ngó lơ, dứt khoát không nói nữa, hắn nhìn chằm chằm Tần Trạch, phát hiện tên này vậy mà đang tìm đường thoát.

Quả nhiên, tên này không phải dạng vừa, nếu kẻ khác vừa bị hắn áp chế, lúc này hẳn là sợ mất mật đi, nhưng tên này vẫn bình tĩnh, khó trách một mình mà diệt cả Thanh Hợp Môn.

Tránh chậm trễ lại sinh biến, Thiên Diệu trưởng lão dứt khoát ra tay, vừa xuất chiêu chính là dùng toàn lực, thậm chí còn xen kẽ hư chiêu, hòng nhanh chóng diệt sát Tần Trạch.

Tần Trạch tuy hoang mang, nhưng cũng không bối rối, hắn bình tĩnh điều động quang mang phòng thủ, trong đầu vẫn không ngừng tìm cách ứng đối.

Đột nhiên, Tần Trạch cảm thấy không đúng, sao cảm giác Thiên Diệu trưởng lão ra tay nặng hơn, chiêu thức như này không phải tùy tiện liền phá sao.

Ngẩng đầu lên nhìn, Tần Trạch nhất thời thay đổi sắc mặt, sáu đạo quang mang đã mờ nhạt dần, rõ ràng Lục Mang Phù sắp hết hiệu lực.

Thiên Diệu trưởng lão hình như cũng phát hiện vấn đề này, hân ra tay chậm lại, ý đồ muốn kéo dài thời gian cũng như bảo toàn thực lực.

Hiện nay ưu thế chính là nghiên về phía hắn, không có gì phải vội, từ từ mài hết ngoại lực tên này sau đó một chiêu kích sát.

Tần Trạch hiện tại rất hoảng, hắn đã không nghĩ ra cách nào ứng phó tình hình trước mắt, cộng thêm Thiên Diệu trưởng lão q·uấy n·hiễu, hắn lại càng không nghĩ ra thứ gì.

Thần niệm của Tần Trạch phân ra một tia nhỏ, lặng lẽ dò vào trong không gian giới chỉ, lục tung đống đồ của hắn lên, hi vọng tìm thấy vật hữu dụng.



Vốn tưởng đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, trấn an tinh thần một chút.

Nhưng không, thần niệm Tần Trạch tìm được một chiếc bình nhỏ, thi thoảng lại phát ra chút uy áp nhàn nhạt.

Kí ức trong đầu hắn lại nổi lên, lúc mới vào Huyết Ảnh Lâu, hắn có nhận ngiệm vụ đầu tiên, g·iết một người tren Hàn Hắc Vong thì phải.

Hắn nghĩ sẽ có một trận đại chiến, nhưng Hàn Hắc Vong căn bản không phải đối thủ của hắn, cộng thêm đánh lén, chỉ một chiêu là hoàn thành nhiệm vụ.

Từ trên thân kẻ này, Tần Trạch tìm được chiếc bình này, bên trong chứa ba giọt máu, hắn đoán đây là át chủ bài của Hàn Hắc Vong, chỉ là không kịp dùng với hắn thôi.

Thần niệm nhẹ động, trong nháy mắt, trong tay Tần Trạch nắm giữ một chiếc bình nhỏ, hắn không thể dùng ngay, cần chờ cơ hội tốt nhất.

Sau vài chiêu công kích, Lục Mang Phù đã suy yếu, miễn cưỡng lắm mới ngăn lại công kích, thi thoảng còn để lọt, Tần Trạch liên tục di chuyển để tránh né, do chân khí đã cạn, nên hắn cũng thấm mệt.

Răng Rắc!

Một thanh âm tan vỡ truyền đến, một đaoi quang mang tiêu tán, theo đó chính là từng thanh âm vỡ vụn liên tiếp, Lục Mang Phù hoàn toàn mất đi uy năng.

Thiên Diệu trưởng lão rất vui mừng, hắn đúng trên cao nhìn xuống Tần Trạch, một ngón tay đưa ra, chân khí tụ tập tại đầu ngón tay.

Đây là Huyền cấp võ kỹ, Tiêu Thiên Chỉ, uy lực cực mạnh, không yếu kém so với các võ kỹ dùng Huyền cấp binh khí thôi động.

Hơn nữa, vì để diệt sát Tần Trạch, Thiên Diệu trưởng lão chính là dùng toàn lực, chỉ cần Tần Trạch trúng chiêu, ắt hẳn phải c·hết.

Nhìn lên uy thế kinh người Thiên Diệu trưởng lão, Tần Trạch có cảm giác như bản thân là một con kiến, đang đứng dưới chân voi, chỉ có thể yên lặng chờ đợi c·ái c·hết.

Nhưng hắn há sẽ ngồi yên chờ c·hết, bình nhỏ trong tay ngay lập tức bật nắp, mùi máu tản ra, theo đó là một luồng khí thế nhè nhẹ bay theo ra.



Không chờ lâu, Tần Trạch dốc ngược miệng bình, nuốt cùng lúc toàn bộ máu trong đó.

Do không chắc máu này có thể tăng bao nhiêu thực lực cùng với tình huống câp bách, Tần Trạch chỉ có thể liều mạng nuốt hết.

Hắn chỉ cảm thấy máu tươi chảy nhẹ xuống bụng, những nơi đi qua đều có cảm giác bỏng rát khó chịu, hắn cố nhịn xuống, rất nhanh máu đã tới bụng.

Đan điền của Tần Trạch như cây khô gặp mưa rào, ngay lập tức hút lấy toàn vộ máu, sau đó là cảm giác bành trướng căng lên hết cỡ, giống như một quả bóng bị bơm quá căng.

Vốn tưởng đan điền sẽ nổ tung, nhưng không, nó chỉ dừng lại ở mức cao nhất, nhưng chỉ cần tiêu hao chân khí, ngay lập tức sẽ đầy trở lại.

Thần niệm Tần Trạch cũng bành trướng lên, trong phạm vi trăm mét, hắn gần như có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.

Sau lưng Tần Trạch, hiện lên hư ảnh của một con rồng, khí thế bừng bừng, nó ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, nhưng chỉ là hư ảnh nên không có âm thanh.

Cùng lúc đó, chân khí từ trên người Tần Trạch tản ra, khí thế mạnh mẽ theo đó xuất hiện, xây ối xung quanh bị đè ép đến nằm rạp trên mặt đất.

Tần Trạch chỉ cảm nhận được một cảm giác mạnh chưa từng có, thậm chí hắn còn sinh ra ảo giác bản thân chính là vô địch.

Thiên Diệu trưởng lão còn đang tụ thế, đột nhiên có một luồng khí thế mạnh mẽ toả ra, đánh tan khí thế cùng phá hư chiêu thức của hắn.

Nhưng hắn không nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm khí thế, nhìn hắc y nhân kia cùng với hư ảnh sau lưng, hắn có cảm giác sống lưng mát lạnh.

Tần Trạch lúc này cũng hồi thần lại, thoát ra khỏi sự mê hoặc của sức mạnh đem tới, hắn không chần chừ, Âm Ảnh Thuật phát động, biến mất ngay tại chỗ.

Thiên Diệu trưởng lão còn đang chăm chú Tần Trạch, đột nhiên phát hiện tên này biến mất, cảm giác không ổn dồn đến, nhanh chóng di chuyển.

Từng đạo hư ảnh hiện lên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi phương vị liên tục, chân khí nhanh chóng hao mòn hắn cũng không quan tâm.

Đối phương đột nhiên biến mất làm hắn rất hoang mang, thực lực đột nhiên tăng mạnh như vậy, rõ ràng chính là ngoại lực đưa tới.

Nhưng mặc kệ ngoại lưc hay là gì, chính là đều có thể tạo uy h·iếp với hắn, vì vậy, không thể lơ là, có thể hiện tại hắn đang bị nhìn chằm chằm cũng không chừng.

Nếu đột nhiên bị tập kích, rất khó để đón đỡ, hiện tại hắn chỉ có thể dùng hết sức mà di chuyển, phóng toàn bộ thần niệm để đề phòng.