Chương 9: Nơi Ở Mới
Tần Trạch tỉnh lại, cảm thấy đầu vẫn hơi choáng váng.
Hắn nhìn qua bên cạnh thấy Lâm Ngọc cũng đang dần tỉnh lại.
Hắn chạy nhanh đến dìu Lâm Ngọc đứng dậy. Lâm Ngọc cảm thấy đầu hơi đau nên xua tay bảo hắn dừng lại, nàng thì ngồi xuống nghỉ một chút.
Hai người đang hồi phục lại thì ngửi thấy mùi máu thoang thoảng bay qua.
Do vừa gặp nguy hiểm nên họ rất cảnh giác, ngay lập tức thì quay đầu nhìn về phía mùi máu bay tới.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc thấy được phía xa hình như có ai nằm ở đó. Nhìn kỹ lại thì thấy trang phục khá giống trang phục của Hồng Thiên Bảo.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc từ từ đến gần, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì toàn thân như lạnh cóng lại.
Hai người quá hoảng sợ mà ôm lại cùng một khối, trong bụng cồn cào như muốn nôn hết cả ra ngoài.
Phía trước đúng là Hồng Thiên Bảo nhưng toàn thân hắn tím tái rõ ràng là đ·ã c·hết rồi. Chỉ thấy, tay chân hắn biến dạng không còn hình hài bình thường nữa.
Thậm chí phần đầu của hắn bị dập nát, não hắn trắng lỏng pha trộn cùng với máu đông đặc lại.
Trong đống bầy nhầy đó hiện ra hai nhãn cầu to tròn cùng với mấy khoả răng trắng càng tạo thêm cảnh tượng rùng rợn
Tần Trạch cố bình tĩnh lại, trấn an Lâm Ngọc vài câu rồi từ từ tiến lại gần t·hi t·hể của Hồng Thiên Bảo.
Hắn cố nhịn xuống không nôn ra, tay hắn từ từ tiến lại gần t·hi t·hể Hồng Thiên Bảo. Hắn cố gắng ngưng run tay nhưng tay của hắn vẫn cứ run bần bật.
Mặc dù hắn rất sợ nhưng hắn phải cố gắng tìm kiếm xem có vật lưu lại hay không. Nếu như trên thân Hồng Thiên Bảo có đồ vật trân quý thì há chẳng phải bỏ qua hay sao.
Lục lọi một chút, hắn móc ra một tờ ngân phiếu cùng hai quyển sách nhỏ trông khá cũ kĩ.
Lật nhìn tờ giấy một lúc hắn không biết là gì bèn đưa cho Lâm Ngọc xem thử.
Lâm Ngọc nhìn lại, mặc dù kiểu dáng hơi khác lạ nhưng nhìn kĩ lại các thông tin trên đó nàng khẳng định
- Đây chắc là ngân phiếu, dựa theo trên đó ghi thì chắc tấm ngân phiếu này là một ngàn lượng hoàng kim.
- Ngươi chắc chứ, nếu thật thì chúng ta hoàn toàn có thể ở lại trong thành rồi.
Tần Trạch vui mừng mà hỏi lại. Phải biết, hắn hiện nay đến một đồng bạc cũng không có, có thể nói hắn là tiêu biểu của việc nghèo rớt mông tơi.
Thật không ngờ, chỉ là một tên võ giả lại có thể giàu có như thế. Không biết mấy đại gia tộc trong Bình Lạc Thành sẽ hào phú cỡ nào a.
Đang vui mừng thì hắn nhớ đến hai quyển sách nhỏ lấy được. Có thể đây cũng là vật có giá trị a.
Hắn đưa mắt nhìn kỹ lại, trên hai quyển sách có tên là Phá Thạch Quyền cùng Phong Phiêu Bộ.
Tần Trạch lập tức đại hỉ, đây là võ kỹ a. Hơn nữa, trong đó lại có cả võ kỹ cao cấp nữa. Lần này quả nhiên là lời lớn rồi.
Hắn nhìn lại t·hi t·hể của Hồng Thiên Bảo, mặc dù còn hơi run sợ nhưng hắn vẫn đến gần. Hắn dùng đao tìm kiếm trong đống bầy nhầy đó thì phát hiện có một cây trâm ngọc trông cũng khá quý trọng.
Hắn hất mạnh cây trâm ra, cố nhịn hoảng sợ dùng tay áo tren t·hi t·hể Hồng Thiên Bảo lau đi v·ết m·áu rồi ném cây trâm cho Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc nhìn cây trâm mặc dù còn hơi sợ nhưng vẫn nhận lấy rồi cất đi.
Tần Trạch lại tiếp tục bới móc một chút, nhưng ngoại trừ thấy được một chiếc nhẫn trên tay phải của Hồng Thiên Bảo thì không được thêm gì nữa.
Hắn nâng chiếc nhẫn lên nhìn kỹ thì thấy trên đó có biểu tượng của một con chim nhỏ. Bên cạnh có khắc vài đường kì lạ, mặc dù đã nhìn từ mọi góc độ nhưng không nhìn ra chữ cụ thể.
Hắn đoán đây là nhẫn để chứng minh thân phận nên không muốn mang trên người. Tần Trạch ném mạnh xuống đất rồi dùng toàn lực chém thẳng xuống. Hắn muốn phá hủy vật chứng này để tránh phiền phức.
Cạch!
Một tiếng v·a c·hạm vang lên, cái nhẫn không hề b·ị t·hương tổn mảy may thay vào đó là một vết mẻ trên thân đao.
Hắn ngắm nhìn lại chiếc nhẫn một chút cảm thấy đây có lẽ không đơn giản như mình nghĩ nên nhặt chiếc nhẫn cất đi.
Quay lại, hắn thấy Lâm Ngọc đang ra sức chùi mạnh cây trâm ngọc như thể muốn lau hết mọi dơ bẩn đi vậy.
Thấy Tần Trạch nhìn lại, Lâm Ngọc dừng động tác lại rồi hỏi
- Tiếp theo chúng ta nên đi đâu
Tần Trạch ngẫm nghĩ một chút rồi đáp
- Ta nghĩ nên quay về Bình Lạc Thành trước đã, sau đó tìm một nơi ở tạm rồi tính toán tiếp về nhiệm vụ.
- Cũng được.
Lâm Ngọc cảm thấy không có gì không đúng nên lập tức đồng ý.
Hai người thu dọn một chút rồi cả hai cùng nhau quay về thành.
Gần tối, trước cửa thành Tần Trạch cùng Lâm Ngọc đứng trước cổng thành hùng vĩ.
Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này nhưng vẫn không cản nổi nỗi lòng của hai người.
Hai người đi vào thành cũng là lúc trời vừa tối. Cả con phố đang dần sáng lên những ánh đèn mờ mờ.
Tần Trạch xác định lại phương hướng phía Tây Nam mà đi. Lần trước họ đã biết khu nhà trọ nằm ở phía Tây Nam của Bình Lạc Thành.
Một lúc sau, hai người họ đến nơi thì thấy phía trước là những toà nhà lầu san sát. Dù nơi đây không hào hoa tráng lệ nhưng lại mang sự nhộn nhịp của sự đông đúc.
Trên đường lớn là những người dân thường đi lại, mua bán rất náo nhiệt.
Thi thoảng thì thấy có vài người trên thân thoang thoảng khí huyết.
Chắc hẳn đây là những võ giả ngoại lai vừa đi làm nhiệm vụ trở về. Dù sao nếu là võ giả trong thành thì thường xuất thân từ một gia tộc nào đó cho nên họ chỉ có thể là người ngoại lai.
Sau khi hỏi thăm một chút thì Tần Trạch biết được đây là khu nhà trọ do tam đại gia tộc khai mở nhằm mục đích kinh doanh.
Nơi họ đang đứng là khu nhà trọ của Lâm gia, nếu muốn mướn nhà thì phải đến gặp người quản sự ở đây.
Đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy đằng trước có một gian phòng khá lớn trông nó lớn hơn những căn nhà khác ở đây.
Chỉ cần nhìn từ bên ngoài đã biết rằng đây là nhà của vị quản sự kia.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc đi vào trong gian phòng thấy được có một cái bàn nhỏ bày phía trước một tấm bình phong lớn.
Trên ghế có ngồi một tên thanh niên, hắn có làn da trắng như ngọc trông có vẻ hơi gầy yếu. Khuôn mặt biểu hiện một vẻ nhu nhược khiến cho người khác cảm thấy hắn là nữ nhân.
- Ồ hai vị là ai đến đây có việc.
Hắn phát ra thanh âm có phần yếu nhược vô tình làm cho Tần Trạch nổi da gà. Nghe thấy thanh âm này hắn chỉ muốn quay lưng chạy ngay lập tức.
Nhưng hắn vẫn kiên trì đáp lại
- Tại hạ Tần Trạch, vị này Lâm Ngọc. Hai chúng ta đến đây mướn phòng trọ.
- Hân hạnh hân hạnh. Tại hạ Lâm Dạ, không biết hai vị cần mấy phòng. Dự định ở mấy ngày.
Tần Trạch nghĩ nghĩ rồi đáp lại
- Chúng ta định mướn hai phòng. Về thời gian thì dự định ở khá lâu dài.
- Tốt, ta nói trước đây là nơi khá đắt đỏ nên ta lấy mỗi tháng mười lượng hoàng kim. Đồng ý thì giao tiền một tháng trước.
- Tốt, thành giao.
Tần Trạch quả quyết đồng ý.
Chỉ thấy Lâm Dạ nhoẻn miệng cười nhẹ rồi nói
- Tốt, đủ hào phóng ta thích. Hai phòng của các ngươi ở trên tầng hai toà nhà ngay bên trái.
Nhìn hắn cười rồi lại còn nói ta thích, Tần Trạch bỗng cảm thấy sau lưng hơi phát lạnh a.
Tần Trạch lấy hoàng kim trước đó đã đi đổi lại đưa ra hai mươi lượng rồi từ tay Lâm Dạ nhận chìa khoá.
Hai người Tần Trạch cùng Lâm Ngọc quay ra khỏi cửa rồi hướng phía bên trái mà đi.
Nhìn hai người ra khỏi cửa, Lâm Dạ nở một nụ cười nhạt rồi nhả ra hai chữ
- Thú vị.
Thanh âm của hắn giờ đây không còn hơi nhu nhược như trước mà mạnh mẽ trầm ổn lên.
Tần Trạch nhìn căn phòng nhỏ trước mắt nội tâm không khỏi thở dài một hơi.
Rốt cuộc những ngày tháng ăn gió nằm sương của hắn cũng kết thúc rồi. Cuối cùng thì hắn cũng được nằm trên một chiếc giường đúng nghĩa của nó.
Hắn đến bên cạnh giường ngồi xuống rồi bắt đầu đả toạ. Hắn phải cố gắng tu luyện để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian gần một tháng còn lại.
Mặc dù cảm thấy còn dài nhưng hắn lại cảm thấy không phải như vậy.
Nếu nói lúc trước hắn thảnh thơi từ từ mà làm thì sau hôm nay hắn rốt cuộc biết mình ngây thơ cỡ nào.
Thực lực của võ giả không hề đơn giản như vậy. Huống chi Thạch Thiên Hùng lại là một sơn tặc có chút danh tiếng.