Chương 10: Ác Mộng Đêm Khuya
Tần Trạch từ từ mở mắt ra. Hắn nhìn về phía trước đột nhiên trở nên hoảng hốt.
Phía trước không phải là phòng trọ của hắn nữa mà là một khu rừng quỷ dị.
Không sai, khu rừng này rất quỷ dị. Trên bầu trời là một vầng trăng màu máu phát ra những ánh sáng màu đỏ ghê rợn.
Trước mắt là những thân cây sần sùi, xiên vẹo thi thoảng có cảm giác như động nhẹ một cái.
Dưới mặt đất thi thoảng phun ra một làn sương mờ. Những làn sương này không tan ngay mà chúng lơ lửng bay khỏi mặt đất rồi dần biến hoá thành các hình thù kỳ dị.
Xung quanh truyền đến những thanh âm gào thét, la khóc và thỉnh thoảng là một tiếng cười điên dại truyền tới.
Tần Trạch nhìn cảnh tượng trước mắt mà mồ hôi đổ ròng ròng. Thi thoảng sau lưng lại thoảng qua một luồng hơi lạnh càng làm hắn trở nên bất an.
Hắn cảm thấy sau lưng mình như có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm rồi phía dưới ánh mắt đó là một nụ cười ghê rợn.
Tần Trạch quá hoảng sợ, hắn dùng hết sức bình sinh mà lao về phía trước.
Sương mù phía trước như muốn ngăn cản hắn. Chúng tụ tập lại xung quanh Tần Trạch khiến hắn không nhìn thấy gì phía trước cả.
Bỗng nhiên, hắn quay phắt lại nhìn về đằng sau nhưng ánh mắt ấy không hề biến mất mà từ từ chăm chú về sau lưng Tần Trạch.
Hắn quay nhanh đầu lại nhìn nhưng vẫn không thấy gì.
Đang lúc hoang mang, đột nhiên một thanh âm khô khốc mà rùng rợn vang lên.
- Kiệt kiệt kiệt. Ngươi kiệt kiệt kiệt.
Từng thanh âm lộn xộn truyền vào tai hắn lại càng làm hắn hoảng sợ. Hắn gần như gào lên
- Ai, mau ra đây.
Thanh âm hắn lớn đến nỗi làm mấy cành lá xung quanh rung rên.
Nhưng dù vậy vẫn không có ai trả lời hắn mà chỉ nghe tiếng kêu của hắn từ xa vang lại.
Tần Trạch càng lúc càng cảm giác hoảng dần lên. Hắn cắm đầu chạy thẳng về phía ngược lại.
Chạy một lúc sau, hắn rốt cuộc thấy có người.
Đằng trước hắn là một bóng hình nam tử mặc áo trắng mặc dù sương mù che khuất phần đầu của hắn làm cho khung cảnh thêm rùng rợn.
Nhưng Tần Trạch không nghĩ nhiều như vậy. Hắn chạy vội tới lao thẳng về phía thân ảnh kia.
Lúc hắn định dừng lại thì vấp chân một cái nhào thẳng về phía trước.
Hắn tưởng sẽ đâm vào thân ảnh nọ nhưng không, toàn thân hắn xuyên qua thân ảnh kia rồi ngã sấp xuống.
Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy thân ảnh kia nhẹ cử động một chút rồi có vật gì đó rơi xuống đất.
Tần Trạch kinh hãi tưởng là vật gì đó nguy hiểm định đứng dậy chạy đi nhưng toàn thân hắn như mất đi toàn bộ khí lực vậy.
Ngay cả đứng lên hắn cũng không thể làm.
Trong lúc hoảng loạn hắn vô tình liếc mắt nhìn về phía vật kì lạ kia thì thấy có hai con ngươi đỏ thẫm đang nhìn hắn chằm chằm.
Cùng lúc đó vài khoả răng rơi mạnh xuống trước mặt hắn rồi một dung dịch nhầy nhụa đỏ như máu trong đấy xen kẽ những mảnh vụn màu trắng đổ thẳng lên người hắn.
Tần Trạch vội vàng vùng lên chạy nhanh ra khỏi nơi này nhưng dù hắn chạy bao lâu, bao xa thì khi quay đầu nhìn lại, thân ảnh kia vẫn đứng đấy như thể hắn chưa từng rời đi vậy.
Tần Trạch hoảng sợ, hắn vội vàng nhặt mọi thứ xung quanh mình ném thẳng về phía thân ảnh nhưng gần như mọi cố gắng của hắn đều là vô ích.
Mọi thứ hắn ném đều xuyên qua thân thể người kia. Đang lúc ném mạnh, hắn cảm thấy thứ trong tay mình hơi ẩm ướt hơn nữa lại có cảm giác lạnh thấu xương từ đó truyền đến.
Hắn liếc mắt nhìn thì thấy trong tay hắn là một khoả nhãn cầu trông không khác gì hai khoả vừa rơi lúc nãy.
Ngay lúc này, một vật lạ rơi xuống trên đầu của hắn rồi từ từ lăn ra phía trước, rơi qua mặt hắn.
Hắn loáng thoáng thấy được, đó cũng là một con ngươi màu đỏ trên đó thậm chí còn đang dính những giọt máu đỏ chót đang chuyển động.
Mắt hắn trợn thật lớn, ngẩng đầu nhìn lại thấy phía trên hắn là vô số thân ảnh màu trắng. Hắn cản giác được bọn họ đang chăm chú nhìn mình vì hắn cảm thấy được vô số ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào trên người mình.
- Aaaaaaa.
Hắn tuyệt vọng gào thét lên nhưng không có ích lợi gì. Chỉ thấy mấy thân ảnh đó dần động thân từ từ hạ xuống gần hắn.
Hắn ra sức chạy, chạy đến nỗi hắn không thể suy nghĩ một cách bình thường nữa.
Hắn cảm thấy mình đã chạy cả một đời, dù sao hắn không nhớ nổi rằng mình đã chạy bao lâu nữa.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn phát hiện những thân ảnh đó không chỉ theo sát hắn mà còn tăng thêm số lượng.
- Hahahahahaha.
- Từng thanh âm tà dị truyền đến làm Tần Trạch gần như cảm thấy mình sắp c·hết rồi. Có lẽ đây là những hồn ma đến gọi mình gia nhập vào bọn họ.
Hắn không kịp nghĩ nữa vì những thân ảnh kia tiến đến rồi toàn thân chúng chuyển dần thành những bãi nhầy nhụa kinh dị.
Nhìn thấy cảnh tượng nay, hai mắt Tần Trạch trợn ngược lên rồi ý thức lâm vào tăm tối.
Không biết qua bao lâu, hắn từ từ mở mắt ra. Toàn thân hắn như bị trói vào một cây cột trụ nào đó không thể động đậy được dù chỉ một chút.
Phía trước hắn là những thân ảnh quỷ dị kia hơn nữa số lượng rất lớn.
Nơi xa có một cái nồi lớn, thi thoảng bốc lên một mùi tanh kinh khủng cùng với bên trong nồi lúc nhúc một chất nhầy màu đỏ. Thi thoảng còn lộ ra những con ngươi trắng dã.
Tần Trạch cản thấy bản thân bị hai thân ảnh kì lạ kéo đến gần chiếc nồi đó.
Một tên trong đó từ đâu lấy ra một cái muôi lớn. Hắn khuấy nhẹ muôi vào trong nồi rồi múc một muôi đầy.
Tên còn lại bóp mạnh miệng của Tần Trạch. Dù kháng cự mãnh liệt nhưng cuối cùng miệng Tần Trạch cũng bị mở ra.
Tên kia nhanh chóng đổ muôi chất nhầy kia thẳng vào trong miệng Tần Trạch rồi xung quanh vang lên những tiếng cười khoái trá mà âm lãnh.
Tần Trạch cố giãy dụa, trong miệng không ngừng cố gắng la hét nhưng dù có gọi thế nào thì cũng không phát ra tiếng được.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có vật gì đó đâm vào tay trái của mình. Một cơn đau dữ dội làm hắn mở mắt ra.
Nhìn xung quanh một vòng, Tần Trạch xác định vừa nãy chỉ là một giấc mơ, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dù vậy, nhưng sau lưng hắn vẫn ướt đẫm mồ hôi cùng tim đập mạnh như tiếng trống. Lắng nghe sự yên tĩnh xung quanh rồi tâm hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Hắn cố quyên đi giấc mơ này nhưng những hình ảnh kia không ngừng hiện lên trong óc hắn. Ngay lúc này hắn lại cảm thấy cơn đau từ tay mình truyền tới.
Nhìn lại thì thấy tay hắn bị một thanh phi đao nhỏ cắm vào. Thì ra trong lúc vùng vẫy, tay hắn vô tình quơ trúng thanh đao này làm hắn đau quá mà tỉnh lại.
Nhìn thanh đao, hắn nhớ lại hình ảnh của Hồng Thiên Bảo cùng với đó là hình ảnh kinh dị sau khi c·hết của hắn.
Mặc dù không phải chính tay hắn g·iết c·hết nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn làm hắn ám ảnh về việc c·ướp đi sinh mạng của người khác.
Hắn ngồi trên giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ về việc g·iết người. Tần Trạch cảm thấy g·iết người là không cần thiết bởi vì sinh mạng ai cũng trân quý như nhau.
Hơn nữa khi nhìn thấy đồng loại của mình c·hết hắn luôn có một loại cảm giác khó chịu, có lẽ đây là cái gọi là thỏ tử hồ bi đi.
Nhưng suy nghĩ lại thì nếu không g·iết người thì người khác cũng sẽ g·iết mình thì hắn lại chỉ muốn g·iết sạch tất cả mọi kẻ đối lập của mình rồi bằm thây vạn đoạn.
Có lẽ đây là sự ngây thơ của hắn a.
Dẫu sao hắn đã sống mười tám năm bình yên mà không phải lo nghĩ gì nhiều ngoài việc học.
Hiện nay hắn bị đưa đến nơi đây, hắn cũng không biết cuộc đời sau này của mình sẽ ra sao.
Muốn cuộc sống như trước là không thể nào, ở đây muốn an toàn thì phải mạnh mà muốn mạnh thì lại phải tranh. Nếu đã muốn tranh thì tất nhiên phải mạo hiểm.
Đã là tranh thì tất nhiên sẽ có người thắng kẻ thua, ở nơi kẻ mạnh vi tôn như này thì thua tương đương với c·hết.
Vậy nên nếu hắn muốn không thua thì chỉ còn cách đẩy đi c·ái c·hết mà thôi, còn c·ái c·hết này rơi vào đầu ai thì chỉ có thể trách số phận mà thôi.
Hắn cứ nghĩ mãi như vậy, miên man theo dòng suy nghĩ mà nghĩ suốt một đêm.
Cứ như vậy, một đêm không ngủ.