Chương 8: Hung hiểm
Sáng sớm, Tần Trạch gọi theo Lâm Ngọc đi săn thú.
Hôm nay bọn họ quyết định săn hai con hổ trú ẩn gần đó.
Cách bọn họ về phía Tây hai trăm mét là hai con hổ hung dữ đang trú ẩn.
Hôm trước họ đi săn lợn rừng vô tình phát hiện.
Sáng sớm, khi mà làn sương mờ còn chưa tan hết. Tần Trạch cùng Lâm Ngọc đang chạy thẳng về hướng ẩn náu của hai con thú.
Trong một hang động, có hai con hổ lớn đang nằm ngủ.
Đột nhiên, một con trong đó thức tỉnh làm cho con còn lại tỉnh theo.
Bọn chúng nhìn về một phương hướng rồi cùng nhau gầm lên.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc vừa chạy đến nhìn thấy cảnh này, tưởng rằng chúng đã phát hiện ra họ nên ngay lập tức rút đao phóng tới.
Hai con hổ kinh ngạc nhìn về phía họ như rất kinh ngạc tại sao lại có hai tên nhân loại phóng đến chỗ của mình.
Một con trong đó vung bàn chân lên vồ một cái, hai người ngay lập tức lui lại cảnh giác nhìn chúng.
Tần Trạch liếc Lâm Ngọc rồi gật đầu một cái, ngay lập tức cả hai chạy ra hai phía khác nhau.
Thấy vậy, hai con hổ đều phóng đến chỗ Tần Trạch, bởi chỗ hắn đứng gần với chúng hơn.
Thấy vậy, Lâm Ngọc chạy lại giương đao bổ mạnh lên sống lưng của một con hổ.
Nó gầm lên một tiếng thật lớn, dùng con mắt đỏ thẫm tràn đầy bạo ngược nhìn về phía Lâm Ngọc rồi vồ tới.
Lâm Ngọc nhanh chân lùi lại dụ theo con hổ ra chỗ khác đại chiến.
Bên này, Tần Trạch cũng không hoang mang. Hắn bật nhẹ một cái nhảy lên tránh được một đòn vồ ngang.
Trong lúc trên không, hắn chuyển thân lộn một vòng phóng xuống, trên tay thi triển Liệp Mệnh Đao nhắm thẳng gáy hổ mà chém.
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên. Đuôi hổ quật mạnh một cái đánh hắn bay ngược ra ngoài.
Chật vật đứng lên, Tần Trạch nhìn kỹ vào cái đuôi vung vẩy của nó rồi nhanh chóng phóng lên đằng trước, nhân lúc con hổ đang định đưa móng ra vồ thì hắn nhanh chóng khựng lại một nhịp rồi bật thẳng đến gần đuôi đưa đao chém thẳng.
Gào !!
Tiếng hổ gầm vang lên, cái đuôi của nó rời khỏi thân thể rồi ném mạnh xuống đất.
Hai mắt con hổ lúc này đỏ lên gần đây phát ra hồng quang. Nó nhảy lên vồ thẳng về phía Tần Trạch, miệng nó há rộng như muốn cắn đứt đầu đối thủ ngay trong một đòn.
Tần Trạch kinh hãi, vội vàng lui lại. Nhưng tốc độ của hổ quá nhanh chưa kịp lùi lại thì đã gần như đến ngay trước mặt.
Hắn bí quá hoá liều, nắm chặt thanh đao dùng hết sức toàn thân phóng thẳng lên. Nhanh chóng vận khí cho Liệp Mệnh Đao rồi nhắm thẳng vòm trên miệng hổ mà phóng đến.
Phốc!
Một tiếng xuyên thấu da thịt vang lên. Con hổ b·ị đ·âm đến não nên gần như c·hết ngay lập tức, toàn thân nó vô lực rơi bộp xuống đất.
Tần Trạch thả lỏng một hơi rồi ngồi bệt xuống đất. Hắn thở hổn hển con tim hắn đập mạnh như muốn thoát cả ra ngoài.
Hắn tiến đến nhìn con hổ máu me đầy mình bị một thanh đao nhỏ đâm xuyên qua đầu.
Hắn không thể tưởng tượng một kẻ chưa từng g·iết một con gà như hắn lại có thể hạ gục một mãnh hổ như vậy.
Hắn nhìn qua bên cạnh cách đó không xa, Lâm Ngọc đang đại chiến cùng con hổ.
Cả hai đều lâm vào khổ chiến, mặc dù Lâm Ngọc có thương thế nhưng không nhiều còn con hổ thì đã lâm vào trọng thương.
Tần Trạch không nghĩ nhiều nữa, hắn xách đao lên đi đến bên cạnh nhìn cuộc chiến ác liệt rồi tính toán thời gian nhúng tay sao cho phù hợp.
Ngay lúc này, con hổ bạo phát xông đến nhảy lên cao như muốn dùng thân thể to lớn của nó đè sập đối thủ.
Tần Trạch ngay lập tức nhảy lên phóng đến, trong tay nắm chắc thanh đao hướng về đỉnh đầu đâm thẳng xuống.
Bộp một tiếng vang lên, cả con hổ đập mạnh xuống mặt đất nằm im lìm.
- Đa tạ
Lâm Ngọc nhẹ giọng cảm ơn
Hai người giúp đỡ thu dọn chiến trường. Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
- Haha, hai vị b·ị t·hương không ít a.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc quay đầu nhìn lại thì thấy một tà dị nam tử, trên thân trang phục hoa lệ tay cầm một chiếc quạt xếp che miệng, đôi mắt híp lại càng làm tăng lên sự quỷ mị của hắn.
Hắn gọi Hồng Thiên Bảo, một tên trưởng lão trong một tiểu gia tộc của Bình Lạc Thành.
Hôm nay, hắn vào khu rừng này làm nhiệm vụ nhận từ Luyện Huyết Đường. Đang lang thang tìm mục tiêu thì phát hiện cách đó không xa có động tĩnh nên tò mò muốn qua xem một chút.
Không ngờ, khi đến đây lại gặp hai tên võ giả đang đại chiến cùng hai con cự hổ.
Vốn dĩ hắn không muốn nhúng tay vào chuyện người khác. Nhưng hắn phát hiện, hai tên võ giả này chỉ là hai người trẻ tuổi nhìn cách chiến đấu thì ít kinh nghiệm trên thân lại mang thương.
Vậy nên hắn quyết định thử tranh một lần, dù sao tài sản của hai võ giả chắc không ít.
Với lại, hắn tu luyện Phong Phiêu Bộ là một bộ khinh công trung cấp dư sức thoát khỏi hiểm cảnh.
Do đó mới xuất hiện cảnh trước mắt.
Tần Trạch nhìn Hồng Thiên Bảo đứng trên cành cây mỉm cười nhìn bọn họ trong lòng không khỏi phát lạnh.
Họ vừa mới đại chiến xong, sức lực còn chưa hồi phục lại bây giờ lại gặp phải cường địch. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
- Đa tạ hảo ý của các hạ. Nhưng bọn ta vẫn còn dư sức xử lí vài rắc rối nhỏ.
- Thật sao, ta lại không thấy như vậy. Dù sao đây không phải rắc rối nhỏ.
Hắn híp mắt nhìn kĩ lại thương thế của hai người thầm chắc chắn lại một lần rồi quả quyết xuất thủ.
Hồng Thiên Bảo toàn thân dần đỏ lên khi toàn thân hắn trở nên đỏ gần như chín phần, điều này chứng tỏ bản thân hắn là Luyện Huyết nhất trọng gần đột phá nhị trọng.
Chỉ thấy hắn phất tay, ngay lập tức hai thanh phi đao phóng đến chỗ Tần Trạch cùng Lâm Ngọc ngay sau đó hắn phóng mạnh theo sau.
Tần Trạch nhanh ta kéo Lâm Ngọc sang một bên vừa vặn tránh đi hai thanh phi đao.
Lúc này, Hồng Thiên Bảo vung quyền đánh tới. Lâm Ngọc gần như ngay lập tức thi triển Liệp Mệnh Đao bổ tới.
Hồng Thiên Bảo nhanh chân lùi lại tránh mất một đao này, đúng lúc hắn định ra đòn tiếp theo thì một nhát đao chém ngang tới khiến hắn phải nhảy ra để tránh nhưng hơi chậm một nhịp nên bị đao của Tần Trạch cắt mất lớp áo ngoài cà để một vệt náu trên người hắn.
- Hừ, giãy dụa vô ích.
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi hét lên
- Phá Thạch Quyền
Một luồng quyền phong đánh thẳng về phia Lâm Ngọc, nàng định né đón đỡ nhưng không kịp nên b·ị đ·ánh bay ra ngoài thổ huyết.
Tần Trạch thấy vậy, không khỏi nhíu mày lại. Tên này vốn mạnh hơn bọn họ, hơn nữa còn đang trong trạng thái toàn thịnh nên gần như khó có thể thắng hắn.
Tần Trạch lần nữa thi triển Liệp Mệnh Đao đánh thẳng hướng trái tim của hắn nhưng lại bị hắn dùng khinh công thoát đi.
Hồng Thiên Bảo lại gầm lên một tiếng, hắn thi triển Phá Thạch Quyền nhắm thẳng Tần Trạch mà đánh đến.
Tần Trạch dùng đao nhỏ chắn ngang người may mắn giảm bớt một chút uy lực nhưng cũng bay ngược ra ngoài.
Hồng Thiên Bảo nhìn hai người vô lực nằm dưới đất nở một nụ cười khinh miệt.
Dù sao đây cũng là hai tên luyện huyết võ giả a. Như vậy không phải chứng tỏ hắn rất mạnh hay sao.
Hắn giơ tay lên, giữa ngón tay kẹp hai thanh phi đao nhắm thẳng về phía Tần Trạch cùng Lâm Ngọc.
Đúng lúc này một tiếng gầm truyền đến làm cho lỗ tai của mọi người không khỏi nhói một cái.
Hồng Thiên Bảo bị chấn cho choáng váng đầu óc, Tần Trạch cùng Lâm Ngọc cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả hai người họ gần như cùng lúc ngất đi.
Hồng Thiên Bảo cứng ngắc quay đầu nhìn lại thì thấy có một con hổ trắng to lớn, hai con mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
- Đây là Nhất giai yêu thú.
Hắn nhìn bạch hổ trước mắt vô ý thức nói ra.
Không sai, con bạch hổ này là yêu thú. Tại thế giới này có võ giả thì cũng có yêu loại tu thành yêu thú.
Tương đương với sáu hậu thiên cảnh giới của nhân loại thì ta phân chia yêu thú làm lục giai với nhất giai tương đương với võ giả và lục giai tương đương với chân nhân.
Bạch hổ trước mắt vẫn còn dày đặc dã tính cho nên hẳn là nhất giai yêu thú cùng với khí thế này thì chắc là nhất giai sơ kì tương đương luyện huyết cảnh nhất trọng đến tam trọng.
Chỉ thấy nó từ từ co chân lại, mắt nhìn chằm chằm Hồng Thiên Bảo rồi vọt mạnh tới.