Chương 88: Thiên Diệu Trưởng Lão
Thấy mọi n·gười c·hết hết, thái thượng trưởng lão cũng không cố kỵ nữa, chiêu chiêu tung ra như là đang liều mạng.
Thật sự cũng là như vậy, hắn chính là đang liều mạng, dù sao thủ đoạn cũng đã ra hết, mà vẫn chưa thấy được ưu thế nào, ngoài liều mạng còn có cách nào hay sao.
Thấy tên này như muốn nổi điên, Tần Trạch cũng hơi chột dạ, nếu như lão mà tự bạo, ở trong Phong Thiên Cấm Trận như này, hắn lại tiêu hao khá nhiều, không biết có sống nổi không.
Nghĩ như vậy, Tần Trạch cảm thấy lạnh sống lưng, hắn quá bất cần rồi, không nên khởi động trận bàn sớm như vậy, trước tiên nên á·m s·át thái thượng trưởng lão mới đúng.
Nhưng có hối hận cũng đã không kịp, Tần Trạch cắn răng, chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng, không cho lão cơ hội tự bạo, may ra còn giữ nổi một mạng.
Quyết định, Tần Trạch vận dụng Âm Ảnh Thuật, thân thể ngay lập tức hư hoá, thái thượng trưởng lão còn đang hăng say chiến đấu, đột nhiên đối thủ biến mất, hắn cũng kinh ngạc.
Nhưng như nghĩ ra điều gì, hắn vội quay đầu lại, hét lớn.
- Cẩn thận.
Tiếng hét vừa vang lên, Thanh Long Đao của Tần Trạch đã hoàn mỹ xuyên qua ngực ba tên trưởng lão liên tiếp, trận pháp cũng theo đó mà sụp đổ.
Do dùng Âm Ảnh Thuật nhanh chóng, Tần Trạch cũng tiêu hao rất nhiều chân khí, hắn lại phải hiện ra, trên mặt cũng có chút tái nhợt.
Về phần thái thượng trưởng lão thì thảm hơn, vừa nãy liều mạng, có trận pháp duy trì, miễn cưỡng đứng thẳng, nay mất đi trận pháp, toàn thân hắn uể oải, một bộ dạng suy sút.
Mấy tên tông sư trưởng lão thì do trận pháp bị phá đột ngột, chịu phản phệ, phun ra một ngụm máu, mất đi khí lực, mềm oặt nằm trên mặt đất.
Tình cảnh hiện tại chỉ có thể dùng chữ thảm để hình dung, song phương đều đã trọng thương, nhưng ưu thế vẫn nghiêng phía Tần Trạch, chi ít hắn trông còn mạnh khoẻ hơn.
Tần Trạch cố gắng ổn định thân hình, phải nhanh chóng nhân cơ hội này hạ sát đối thủ, nếu không hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Âm Ảnh Thuật lại được Tần Trạch dùng lần nữa, chân khí gần như chỉ còn lại một thành, nhưng hắn không dám chậm trễ, lẻn đến sau lưng thái thượng trưởng lão.
Phốc!
Không có ngoài ý muốn, đao của Tần Trạch nhẹ nhàng xuyên thủng ngực thái thượng trưởng lão, động mạch bị cắt đứt, căn bản không thể phục hồi.
Do chân khí không còn nhiều, Tần Trạch chỉ là đâm đao bình thường, nhưng như thế cũng đủ thái thượng trưởng lão m·ất m·ạng.
- Tiểu tặc lớn mật, muốn c·hết.
Vừa định thở phào nhẹ nhõm, một thanh âm nộ hống truyền đến, Tần Trạch vội quay đầu lại.
Hắn chỉ thấy một tên lão giả, râu tóc bạc trắng, mặt tràn đầy phẫn nộ, dùng một tốc độ không tưởng lao đến.
Ầm!
Lãi giả v·a c·hạm mạnh với Phong Thiên Cấm Trận, toàn vọi màn sáng rung động nhưng vẫn còn rất kiên cố.
Tần Trạch biết tên này là ai, Thiên Diệu trưởng lão mà bọn tông chủ nhắc đến, chỉ nhìn khí thế kia cùng thực lực biểu hiện, chắc chắn không thể nghi ngờ.
Ước lượng một chút, Tần Trạch suy đoán, tên này cũng tầm đại tông sư thất trọng, không mạnh bằng lão giả dẫn hắn vào Huyết Ảnh Lâu kia.
Nhưng như vậy cũng đã đủ g·iết Tần Trạch, hắn hiện nay chỉ có thể hi vọng Phong Thiên Cấm Trận cầm cự lâu một chút.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp thanh âm truyền đến, khiến con tim Tần Trạch nhảy loạn xạ, hắn không chắc bản thân có thoát khỏi hiểm cảnh lần này hay không.
Tần Trạch cố gắn rời sự chú ý đi, hắn còn thời gian, Phong Thiên Cấm Trận không dễ dàng bị phá như vậy, cho dù là tại bên ngoài.
Đao trong tay Tần Trạch nhẹ động, cắt đứt đầu thái thượng trưởng lão, nhanh tay lục lọi một chút, móc ra một cái túi trữ vật, đeo lên hông mình.
Cái khác có thể không lấy, nhưng tài sản nhất định phải lấy, dù sao hắn cũng chưa chắc sẽ c·hết tại đây, nghĩ vậy, Tần Trạch đến chỗ mấy tên tông sư, lục lọi một phen.
Móc trong túi ra một viên đan dược, nhanh chóng nhét vào miệng, tuy không phải bảo mệnh đồ vật, nhưng cũng coi như hồi phục chút chân khí.
Thời khắc này, nhiều hơn một chút chân khí đó chính là nhiều hơn một hi vọng sống.
Cảm nhận chân khí đang tăng lên, Tần Trạch vui mừng, hắn không quản nhiều, nhanh chóng móc thêm mấy viên nữa, nhét vào miệng.
Tuy dược lực không mạnh như lúc đầu, nhưng có còn hơn không, hắn tranh thủ ngồi xuống, toàn lực luyện hoá đan dược.
Thiên Diệu trưởng lão ở ngoài thấy Tần Trạch vậy mà lại ngồi xuống tu luyện, nhất thời nổi điên, há có lí đó, một tên tiểu bối mà thôi, vậy mà dám bỏ qua hắn.
Ầm!
Thiên Diệu trưởng lão dùng sức đập mạnh, toàn vọi trận pháp rung lên, ánh sáng hơi ảm đạm xuống, thấy có hi vọng, Thiên Diệu trưởng lão tiếp tục nâng tay, quyền đấm liên tục vào màn sáng.
Ánh sáng ngày càng yếu bớt, Thiên Diệu trưởng lão càng t·ấn c·ông dồn dập, Tần Trạch càng khẩn trương, tăng tốc luyện hoá.
Rốt cuộc, nửa xanh giờ qua đi, Phong Thiên Cấm Trận gần như mất đi ánh sáng, thi hoảng lại lung lay vài cái.
Thấy tình hình này, Thiên Diệu trưởng lão từ trong túi trữ vật móc ra một thanh cự phủ, hắn vận chân khí, giương cự phủ lên cao, đập mạnh xuống.
Ầm! Ầm!
Thanh âm vang dội, hơn hẳn mấy lần trước đó truyền ra, cùng theo đó chính là thanh âm tan vỡ của vật gì đó.
Rắc! Rắc!
Trận bàn ngay lập tức vỡ vụn, màng sáng biến mất, Phong Thiên Cấm Trận theo đó mà sụp đổ.
- Haha, để ta xem ngươi chạy đi đâu.
Thiên Diệu trưởng lão ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Trạch, từ trong đó toát ra hàn khí lạnh thấu xương.
Tần Trạch ngay cả do dự một chút cũng không, xoay người liền chạy, thần niệm điên cuồng thúc giục Thanh Long Đao, chân khí thi thoảng lại gia tốc.
Có thể nói, Tần Trạch đã là dùng tốc độ nhanh nhất hắn có thể chạy.
Xoẹt!
Thân ảnh Tần Trạch lao nhanh, chỉ để lại một tiếng xé gió, chỉ trong chớp mắt, hắn đã lướt xa trăm mét, lại còn không ngừng tăng tốc.
Thiên Diệu trưởng lão cũng không kinh ngạc trước hành động của Tần Trạch, nếu hắn gặp đối thủ mạnh hơn, hắn cũng chạy.
- Hừ, ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao.
Dứt lời, Thiên Diệu trưởng lão cũng phi thân lên cự phủ, bay theo sau Tần Trạch, tốc độ còn nhanh hơn Tần Trạch.
Không tốn bao lâu, hắn đã nhẹ nhõm rút khoảng cách lại chỉ còn năm mươi mét, có thể thấy rõ hành động của Tần Trạch.
Tần Trạch đương nhiên cũng chú ý đến phía sau, phát hiện tốc độ của bản thân không đủ, hắn cũng bối rối.
Đơn thuần chạy trốn cũng không phải là cách, Tần Trạch nhẹ đưa tay, một mảnh giấy ngay lập tức nằm trong tay hắn.
Chính là Lục Mang Phù lần trước lấy từ chõi Tuyết Ảnh, có cái này, hắn cũng coi như nắm chút thực lực của đại tông sư hậu kỳ.
Nhưng như vậy không có nghĩa hắn không cần sợ Thiên Diệu trưởng lão, ngoại lực chung quy vẫn là ngoại lực, không thể so với thực lực của bản thân tu luyện.
Chỉ khi xuất thủ bất ngờ, may ra hắn còn có cơ hội đả thương đối thủ, có thể nhân cơ hội đó mà chạy thoát.
Hai người một đuổi một chạy đến một ngọn đồi nhỏ, khoảng cách giữa hai người cũng đã giảm lại chỉ còn ba mươi mét, nếu tiên thêm chút nữa, Thiên Diệu trưởng lão mười phần sẽ xuất thủ.
Nhân cơ hội lại gần ngọn đồi, Tần Trạch phóng hết toàn bộ chân khí, đẩy tốc độ lên cao nhất, bay đến sau lưng đồi, che khuất tầm nhìn của Thiên Diệu trưởng lão.
Tuy là che tầm nhìn, nhưng thần niệm của Thiên Diệu trưởng lão vẫn có thể thấy hành động của Tần Trạch, nhưng cũng chỉ là hình dáng của hắn.
Tần Trạch đương nhiên cũng biết điều này, hắn lén đưa thần niệm vào trong Lục mang phù, ngay lập tức hắn cảm thấy bản thân như kết nối với cái gì đó.
Nhẹ điều động, sáu đạo quang mang hiện ra, lơ lửng trước mặt Tần Trạch, chỉ cảm nhận khí tức toả ra, Tần Trạch có thể xác định, vật này bất phàm.
Cùng lúc, Thiên Diệu trưởng lão vừa vặn bay qua khỏi ngọn đồi, khoảng cách hai người giảm xuống chỉ còn hai mươi mét, vừa vặn trong phạm vi thần niệm của Tần Trạch.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Mấy thanh âm xé gió vang lên, sáu đạo quang mang phóng đến, nhắm ngay Thiên Diệu trưởng lão.