Chương 87: Động Thủ
Thấy câu chuyện chuyển hướng, Tần Trạch không chú ý nữa, hắn vừa nhận được tin tức quan trọng.
Thiên Diệu trưởng lão, vừa nghe tên đã biết cao thủ, nếu không bọn người dưới này cũng không đặt nhiều lòng tin đến vậy.
Quan trọng hơn là, hình như tên này lại còn là bạn tốt của thái thượng trưởng lão, hiện lại đang đến, nếu là bạn tốt, đương nhiên sẽ không chậm trễ, như vậy, hắn cần hành động nhanh chóng.
Nhưng nếu đang lúc đánh nhau với thái thượng trưởng lão thì Thiên Diệu trưởng lão mò đến thì làm sao bây giờ.
Ừm, Tần Trạch đột nhiên nhớ tới, hắn còn có phòng ngự trận bàn, có thể ngăn đại tông sư cửu trọng, Thiên Diệu trưởng lão này lại là bạn tốt của Thanh Hợp Môn thái thượng trưởng lão.
Há có thể mạnh đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là đại tông sư trung kì, như vậy, hắn hoàn toàn có thể an tâm hành động, thậm chí hành động trước mắt tên này.
Nhưng không thể, như vậy quá mạo hiểm, thời cơ đã đến là không nên bỏ qua, quyết định, tối nay hành động, tránh để lâu ngày sinh biến hóa.
Nhẹ nhàng bay lên, hắn đến nơi trung tâm của Thanh Hợp Môn, đem trận bàn Phong Thiên Cấm Trận ra, trong tay xuất hiện thêm mấy chục viên nguyên thạch, sắp xếp theo một trình tự nhất định, dùng thần niệm liên kết lại với nhau.
Chân khí trong người Tần Trạch cũng phân ra mấy chục đạo, cùng lúc đánh nát nguyên thạch, cung cấp năng lượng cho trận bàn.
Phụt!
Trận bàn trước mặt Tần Trạch phát sáng lên, từ từ nâng lên không trung, xoay tròn, từ trong đó phun ra mấy đạo quang mang, đan lại với nhau, tạo thành một chiếc vòm, bao lấy toàn bộ Thanh Hợp Môn.
Ngay khi màn sáng xuất hiện, Thanh Hợp Môn náo loạn, các vị tông sư trưởng lão cùng tông chủ chạy ra khỏi đại điện, kinh ngạc nhìn mái vòm trên đầu.
- Trận pháp, là ai kích hoạt trận pháp.
Tông chủ hét lớn một tiếng, bay lên không trung, quét mắt xung quanh, nhằm tìm ra kẻ chủ mưu.
Tần Trạch nhìn thân ảnh từ từ dâng cao kia, hai mắt hắn nheo lại, Thanh Long Đao trong tay bắn ra, hướng đến trước ngực tông chủ đâm tới.
Xoẹt!
Tông chủ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy vật gì đó đến gần, chưa nhìn rõ vật gì, trước ngực đã nhói nhói, đầu óc cũng mơ hồ.
Bụp!
Mất đi sự điều khiển, toàn thân tông chủ rơi thẳng xuống mặt đất, thực lực quá cách xa, vẫn là bị một đao miểu sát.
- Aaa, hỗn trướng, là ai, bước ra đây cho lão phu.
Một tiếng hét phẫn nộ truyền đến, một vị lão giả râu tóc bạc trắng phiêu phù trên không trung, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tần Trạch.
Khí thế trên thân lão toả ra nhàn nhạt, đối lập với lão, Tần Trạch vẫn rất bình tĩnh, thả người bay lên, đứng đối diện.
- Không biết đạo hữu là người phương nào, có gì s·át h·ại tông chủ của Thanh Hợp Môn chúng ta.
Lão giả nhìn chằm chằm Tần Trạch, hai mắt nộ ý, nghiến răng hỏi.
- Đạo hữu há biết rồi còn hỏi.
Tần Trạch chỉ nhàn nhạt đáp lại, hắn không tin giờ khắc này, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Tốt, vậy lãi phu xin thỉnh giáo.
Lão giả cũng không nói nhảm, thực lực Tần Trạch hắn đã dò ra, cùng là đại tông sư nhị trọng, không cần quá sợ hãi, hắn quay lại dặn mấy vị trưởng lão phía sau.
- Hắn đã bố trí trận pháp, đây hẳn là trận bàn, các ngươi mau đi tìm trận bàn, phá hủy nó là có cơ hội sống.
Dứt lời lão rút ra một cây ngọc kiếm, lao đến chỗ Tần Trạch, ngay lập tức động thủ.
Hai người bắt đầu giao đấu cũng chỉ là mấy chiêu đơn giản, thăm dò thực lực đối phương là chủ yếu, nhưng dù vậy, chân khí tràn ra cũng l·àm c·hết không ít võ sư đệ tử đứng phía dưới.
- Mau, tránh ra xa, đừng có lại gần kẻo m·ất m·ạng.
Mấy trưởng lão thấy thế, vội di tản đệ tử, sau đó chia nhau ra tìm trận bàn.
- Hừ, các ngươi nằm mơ thành công.
Tần Trạch hừ lạnh, hắn chống lại một chiêu của thái thượng trưởng lão, nhanh chóng lui thân lại, tiện tay chém c·hết một vị tông sư trưởng lão, phải nói, tông sư trước mặt hắn, quá nhỏ yếu.
- Hừ, lão phu mới là đối thủ của ngươi.
Thái thượng trưởng lão cũng không kém cạnh, nhanh chóng lao đến, tung liên tiếp mấy chiêu hiểm, chủ yếu nhắm vào tim Tần Trạch mà đâm, chọc.
Keng! Ầm! Keng!
Âm thanh v·a c·hạm không ngừng vang lên, chân khí đụng độ là sập gần như là một nửa công trình trong nội môn, đệ tử c·hết lại càng nhiều không thể đếm.
Hai người cũng coi như thăm dò ra chút thực lực của đối phương, bắt đầu ra tay mạnh hơn, cho nên, mấy võ sư, võ giả phía dưới chính là gặp hoạ, thậm chí mấy tông sư trưởng lão còn b·ị t·hương.
Tần Trạch đương nhiên sẽ không cố lỵ mấy cái này, hắn cứ toàn lực mà chém, bổ, đánh hết tất cả ngóc ngách có thể đánh, không cần chú ý phía dưới c·hết bao nhiêu.
Thái thượng trưởng lão thì không thể như vậy, hắn bị gò bó rất nhiều, thi thoảng còn phải giúp mấy trưởng lão còn lại cản công kích, may mắn nhờ vào ưu thế địa bàn mới cầm cự nổi Tần Trạch.
Nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy cũng không phải cách, người sẽ sớm c·hết hết, hắn cũng sẽ hao lực, tình hình hiện tại, hắn còn hao nhiều chân khí hơn đối phương.
- Các trưởng lão, mau mở đại trận.
Thái thượng trưởng lão hét lớn một tiếng, mấy vị trưởng lão khác nghe thế thì vội vã tụ tập lại đại điện, móc nguyên thạch ra, kích hoạt trận pháp nào đó.
Mười mấy người đứng thành vòng tròn, giữa họ có những đường sáng liên kết lại với nhau, ánh sáng tụ lại ở giữa vòng tròn, không ngừng lưu chuyển, sau đó dẫn đến trên thân thái thượng trưởng lão.
Nhận được gia trì, thái thượng trưởng lão khí thế càng thêm hung hăng, mỗi chiêu phát ra đều có thể mạnh hơn Tần Trạch một đầu, liên tiếp đẩy lui Tần Trạch.
Tần Trạch cau mày, tình hình không ổn lại đổi về phía hắn, đại trận gia trì tuy không lớn, nhưng lại có thể làm cho thái thượng trưởng lão mạnh hơn, gây khó khăn cho hắn.
Hắn tụ chân khí lại, Thanh Long Đao cũng rung lên, Tần Trạch không có Huyền cấp võ kỹ, chỉ có thể dựa theo Hoàng cấp võ kỹ, cải tiến chiêu thức một chút.
Kho chân khí tụ đến cực hạn, hắn chém ra, đao khí kinh người hướng đến đám trưởng lão đang kết trận phóng đến.
Không xong, thái thượng trưởng lão cũng nhận ra ý đồ của Tần Trạch, bay nhanh đến chỗ trận pháp, kiếm trong tay sử dụng Huyền cấp võ kỹ, chặn lại chiêu này.
Nhưng cũng không dễ dàng như hắn tưởng tượng, đao này là Tần Trạch dồn lực đánh ra, há có thể ngăn chặn dễ dàng vậy.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên, mặt đất bị cày xới một mảnh, thái thượng trưởng lão b·ị đ·ánh bay hơn mười mấy mét, nhưng cũng coi như bảo vệ trận pháp an toàn.
Chậc, Tần Trạch tuy có tiếc nuối, nhưng cũng không quá nhiều, chiêu này bị chặn mới là bình thường, hắn chỉ có thể xách đao lên tiếp tục đánh.
Đao hắn nhẹ lướt qua không khí, tốc độ cực nhanh chém đến, chân khí cũng theo đó mà cuồn cuộn phóng ra, như muốn nghiền nát đối thủ.
Thái thượng trưởng lão cũng không phải dạng vừa, kiếm trong tay rung động, cộng thêm trận pháp tăng uy lực, tốc độ còn nhanh hơn đao của Tần Trạch.
Hai binh khí chạm vào nhau, liên tiếp tạo ra t·iếng n·ổ lớn, chân khí cũng sôi trào làm cảnh vạt xung quanh bị đảo lộn.
Kiến trúc phía dưới đã hoàn toàn b·ị đ·ánh đến đổ nát, người sống sót cũng chẳng còn lại mấy người, Thanh Hợp Môn có thể nói đã bị diệt hơn nửa.
Thái thượng trưởng lão thấy thế cũng phẫn nộ, Thanh Hợp Môn chính là tâm huyết cả đời hắn, nay lại bị hủy nghiêm trọng như vậy, không giận sao được.
Hắn gầm lên cuồng nộ, tay huy động càng lúc càng nhanh, từng đường kiếm khí phóng ra càng lúc càng nhanh, nhưng đi theo đó chân khí trong người hắn cũng tiêu hao nhanh chóng.
Tần Trạch vốn đã khó khăn ứng phó nay lại càng khó hơn, hết cách, hắn cũng đành liều mạng, chân khí trong người điên cuồng tiêu hao, cố gắng chặn hết các đòn t·ấn c·ông.
Sự điên cuồng của hai người càng làm cho mặt đất phía dưới thêm xơ xác, nhưng mảnh gỗ, mảnh ngói gần như b·ị đ·ánh ta thành bụi, mặt đất cũng bị cày đi cày lại mấy lần.
Còn về người thì ngoại trừ mấy tên trưởng lão cùng hai người Tần Trạch đang đánh nhau thì còn lại đều bị dư ba đ·ánh c·hết.