Chương 86: Rình
Tần Trạch gãi đầu xấu hổ, rất ngại ngùng mà nói.
- Đa tạ các vị giải hoặc, ta cũng không biết.
- Không sao, chúng ta đều coi như bằng hữu, biết gì nói nấy mà thôi.
Hà Bách Vị khoát tay, tỏ ý không quan trọng.
Tần Trạch cứ như vậy mà theo chân đám người này lên núi, hắn cũng chỉ thi thoảng nói vài câu không quan trọng, mọi người thấy hắn ít nói, cũng không quá quan tâm.
Chỉ một lúc sau, đám người cũng leo đến Thanh Hợp Môn, trước mặt họ là một bãi đất lớn, xung quanh là những ngôi nhà xếp lưa thưa, nhưng giữa bãi đất lại tụ tập rất nhiều người, đếm sơ qua cũng đến một ngàn.
Nhím người Tần Trạch mới đến, cũng không dám đi lung tung, chỉ đứng lại cùng một chỗ, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Dù sao tông môn tuyển đệ tử cũng sẽ có người đến chủ trì chứ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ chốc lát sau, một vị nam tử đi ra, hắn đứng thẳng người ở trung tâm bãi đất, nói lớn.
- Mọi người ai đến tham gia tuyển chọn đệ tử thì mau tập trung lại đây.
Hắn vừa dứt lời, hơn một nửa số người ùn ùn kéo đến, đứng lộn xộn trước mặt hắn.
Những người còn lại vốn không có ý định tham gia, họ chỉ là đến cùng người thân hoặc là dẫn đường mà thôi.
- Các vị bình tĩnh nghe ta nói.
Nam tử giơ tay, bảo mọi người yên lặng, hắn nói tiếp.
- Thanh Hợp Môn chúng ta không có quá nhiều yêu cầu, lát nữa chúng ta sẽ đưa ra một bản nhập môn công pháp, các vị có thời gian hai tháng tu luyện thử, chỉ cần có thể nhập môn, đó chính là có thể gia nhập Thanh Hợp Môn.
- Còn nữa, nếu như tốc độ tu luyện nhanh chóng, sẽ có cơ hội bái trưởng lão làm sư phụ, trở thành chân truyền đệ tử.
Dứt lời, hắn quay lưng rời đi, mặc kệ đám người còn thắc mắc đầy đầu.
Ngay sau đó, một đám đệ tử Thanh Hợp Môn, đều mặc đồng phục, mỗi người bê một chồng sách đi ra, phân phát cho mọi người.
- Đây là công pháp, các vị cố gắng tu luyện, hi vọng sớm gia nhập vài Thanh Hợp Môn.
Một vị nữ đệ tử vừa giao công pháp cho đám người Tần Trạch, vừa mang ý cười nói.
Mấy người đa tạ qua một tiếng, ngay lập tức giở sách ra xem, ngồi xuống mà tu luyện, bọn họ không muốn làm lỡ thời gian hai tháng này.
Nhưng dù vậy, ba ngày qua đi, cũng chưa có ai thành công tìm ra nội hoả, nhập môn thành công.
Điều này cũng bình thường, mấy người thiên phú tốt đa số đều đã gia nhập đại tông môn, mấy môn phái như Thanh Hợp Môn chỉ có thi thoảng mới xuất hiện một cái thiên tài.
Gần mười ngày sau, người đầu tiên nhóm nội hoả xuất hiện, được tông chủ thu làm chân truyền đệ tử.
Mấy ngày sau cũng liên tiếp có người thành công, đều được các vị trưởng lãi phân chia nhau.
Tần Trạch không muốn quá bộc lộ bản thân, hắn nhìn đám người bên cạnh, xác định chút thời gian, nhắm mắt tu luyện.
Thêm mấy ngày nữa qua đi, cũng phải gần hai mươi ngày, đám người Tần Trạch cũng có người thành công, nhân cơ hội này, Tần Trạch cũng thể hiện bản thân đã thành công nhóm nội hoả.
Mấy người còn lại vẫn chưa có động tĩnh, Tần Trạch chỉ đành ngồi chờ, thời gian này nhập môn đã không có quá nhiều người chú ý đến, tùy tiện ném vào nội môn tu luyện là đủ, cho nên Tần Trạch mới có thể ngồi chờ.
Gần hai ngày qua đi, lại có thêm mấy người nữa thành công, cũng coi như miễn cưỡng gia nhập nội môn, còn những người còn lại, cho dù thành công cũng chỉ là ngoại môn đệ tử.
Trưởng lão nội môn đến đưa đám người rời đi, vào trong khu vực chính của Thanh Hợp Môn.
Nơi đây có thể nói là tốt hơn bên ngoài rất nhiều, nhà cửa san sát, đường đi được lát đá, người qua lại cũng có khá nhiều.
- Dãy nhà kia còn chưa có người ở, các ngươi cứ tự mình chọn lấy, ngày mai các ngươi sẽ được phân vào từng mạch khác nhau.
Trưởng lão chủ tay hướng đến một khu nhà, nói với đám người.
Thanh Hợp môn có đến hơn mười tông sư, đều là trưởng lão, được phân chia làm mười mạch khác nhau, còn lại mấy vị thì chỉ nhận chân truyền đệ tử, không có mạch nào.
Nội môn đệ tử nói chung cũng chỉ là một đám đuôi theo sau mấy vị trưởng lãi này, đôi khi còn vì mấy trưởng lão t·ranh c·hấp mà sinh ra mâu thuẫn.
Tần Trạch mặc kệ phân hắn vào mạch nào, hắn cũng không cần quan tâm, tìm một căn phòng trong góc, ít bị chú ý, gắn chọn luôn nó.
Mấy người khác khá kinh ngạc nhưng cũng không lo chuyện bao đồng.
Đêm tối dần hạ xuống, Tần Trạch ngồi cạnh cửa sổ, kiên nhẫn chờ, nhân lúc đêm đen hẳn, hắn khoác lên mình bộ hắc y, nhảy ra ngoài.
Do ở trong Thanh Hợp Môn nên Tần Trạch không dám bay nhanh, hắn điều khiển đao dưới chân cách mặt đất khoảng một gang tay, nhẹ lướt đi, nếu có người thấy cảnh này, nơi không chừng còn vị doạ phát kh·iếp.
Tần Trạch hướng đến ngôi nhà lớn nhất mà tiến tới, chiều nay hắn đã sớm để ý đến nơi này, nhìn diện tích cùng sự trang trọng, tám phần chính là nơi ở của tông chủ.
Nhẹ nhàng lướt lại gần, linh hoạt tránh đi ánh mắt dò xét của hộ vệ, Tần Trạch từ từ phiêu phù lên trên mái nhà, nhẹ nhàng nằm xuống, không một tiếng động.
Hắn tìm một khe hở nhỏ, dùng chân khí tạo một luồng gió, thổi cây cối xung quanh vang lên xào xạc, nhân lúc đó, cạy lệch một viên ngói, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
- Tông chủ, không biết Thiên Diệu trưởng lão khi nào đến, lại không biết Hà U Môn khi nào động thủ.
Một vị nữ tử đứng tuổi hướng phí tông chủ mà hỏi, Thanh Hợp Môn mỗi đêm đều họp một lần, các vị trưởng lão cùng tông chủ sẽ tụ tập lại, mở miệng chính là một trưởng lão.
Hà U Môn chính là thế lực sau lưng của vị thiên kiêu kia, là một thế lực lớn, nghe loáng thoáng còn có tôn giả trong đó, nhưng trước giờ Hà U Môn chỉ cho thấy đại tông sư cửu trọng xuất hiện.
Dù vậy, với Thanh Hợp Môn, đó chính là quái vật, động một chút là có thể diệt bọn họ.
- Yên tâm, Hà U Môn là danh môn chính phái, sẽ không động thủ, chỉ là sẽ có người khác đến mà thôi, cái ta lo bây giờ chính là kẻ đến thực lực rốt cuộc cỡ nào.
Tông chủ thở dài nói, trong mắt hắn không giấu nổi vẻ lo lắng, kẻ địch đang đến gần mà họ lại đến kẻ địch là ai cũng không biết, quá bị động.
- Không phải thái thượng trưởng lão đã mời bạn tốt của ngài ấy là Thiên Diệu trưởng lão đến trấn thủ giúp hay sai, chỉ cần kẻ đến không quá mạnh, chúng ta vẫn không cần lo lắng.
Một trưởng lãi râu dài thấp giọng nói.
- Ài, Thiên Diệu trưởng lão cũng vì mặt mũi của thái thượng trưởng lão mới đến đây, với lại há có thể che chở chúng ta cả đời, thậm chí bây giờ còn chưa thấy bóng dáng.
Thiên Diệu trưởng lão, nghe nói là bạn tốt của Thanh Hợp Môn thái thượng trưởng lão, ngày trước còn vào sinh ra tử mấy lần, nên quan hệ vô cùng thân thiết, về sau lại gia nhập Long Thập Phái, thành một tên trưởng lão.
Biết tông môn gặp nguy, Thanh Hợp Môn thái thượng trưởng lão chỉ có thể bỏ mặt mũi đi tìm hắn đến trợ trận, cũng may Thiên Diệu trưởng lão còn nhớ tình cũ, đồng ý đến Thanh Hợp Môn ở nửa năm.
- Tông chủ không cần quá lo lắng, chuyện đâu rồi sẽ đến đó, huống chi, thái thượng trưởng lão còn ở đây, nay lại mời thêm Thiên Diệu trưởng lão, cho dù thế nào cũng coi như an toàn rồi chứ.
Một trưởng lão khác thấy không khí không tốt, đành mở miệng trấn an.
- Ừm, Già trưởng lão nói đúng, không cần quá lo lắng, hiện nay còn chưa chắc Hà U Môn sẽ phái người đến đâu, dù sao cũng là chuyện của bọn tiểu bối.
Một trưởng lão khác cũng phụ hoạ, giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Tông chủ cũng gật gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ vậy, Hà U Môn môn chủ hắn biết, không phải kẻ thiện lương, nay lại mất mặt mũi, không thể nào có thể ngồi yên.
Nhưng nhìn mấy trưởng lão lại có hào hứng lên, hắn cũng không tiện nói ra, đành chuyển hướng câu chuyện.
- Đúng rồi, đệ tử nội môn chắc cũng đã có kết quả rồi đúng không, không biết lần này các vị trưởng lão định phân chia như thế nào.
Nghe thấy thế, mấy trưởng lão thi nha lắc đầu, vẻ mặt cầu xin, đưa ra đủ loại lí do, tóm lại là không muốn nhận thêm người.