Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 82: Diệt




Chương 82: Diệt

Bí Tướng Quân nghe vậy, sắc mặt u ám, hắn rất muốn chửi tên này một trận, nhưng lại không dám, chỉ đành bình tĩnh nói.

- Đạo hữu, lưu lại chút đường lui, ngày sau còn gặp lại.

- Haha.

Hắn chưa nói hết câu, Tần Trạch cười lên haha, khinh thường nói.

- Bí Tướng Quân, có lẽ ngươi chưa nghe hiểu ý ta thì phải, chỉ cần hôm nay ngươi c·hết tại đây, làm gì còn có ngày sau.

Nghe thế, Bí Tướng Quân nổi giận, hắn vung đại đao hướng Tần Trạch, chút chân khí còn lại toàn bộ đều dồn vào đòn này.

Tuy thực lực không còn mấy, nhưng chiêu này có thể nói là kinh động lòng người, chỉ trong chớp mắt, lưỡi đao đã đến gần Tần Trạch.

Ầm!

Tần Trạch nhẹ đưa tay ngăn cản, đao khí của Bí Tướng Quân ập vào, thổi bay không khí xung quanh, tạo thành một thanh âm cực lớn.

Tuy uy lực không tệ, nhưng Tần Trạch không hề b·ị t·hương, cùng lắm trên da tay hắn có chút vết xước, vì chặn chiêu này, Tần Trạch có thể nói là dùng mười thành lực lượng.

Bí Tướng Quân hai mắt trợn tròn, nhìn Tần Trạch như nhìn quái vật, thần niệm điều động, muốn chạy thoát, nhưng thực lực hắn hao hết, toàn thân mềm yếu, căn bản không bay được bao nhanh.

Tần Trạch cười nhạt, hắn tiện tay vung một cái, đao trong tay hắn bay ra, dùng một tốc độ cực nhanh đuổi theo Bí Tướng Quân.

Phụt!

Thanh đao nhẹ nhõm xuyên qua ngực Bí Tướng Quân, chưa dừng lại ở đó, Tần Trạch còn cố ý điều khiển đao cắt tay, chân sau đó là đầu, đảm bảo Bí Tướng Quân đã hoàn toàn c·hết đi.

Tần Trạch lại vung tay, thanh đao lượn một vòng, tiện thể chém c·hết bốn tên tông sư tùy tùng của Bí Tướng Quân.

Xong việc, hắn quay ra nhìn đám người Lạc gia, lúc này, toàn bộ mấy người này đều đã sợ hãi run rẩy tụ lại cùng một chỗ.



Đại tông sư c·hết, sự kiện này vậy mà xảy ra trước mắt, đám người chưa thấy tông sư c·hết là như thế nào, làm sao lại nghĩ đến có ngày tận mắt chứng kiến đại tông sư vẫn lạc.

- Tiền bối, chúng ta đa tạ ngài đã cứu vớt Lạc gia, chúng ta nguyện ý gi nhập vào dưới trướng của ngài.

Lạc Lân run giọng mà nói, hắn cũng không có cách nào, người này rõ ràng là đại cao thủ, mục đích xuất thủ không cần nói cũng biết là vì Trấn Hoả châu, nhưng hắn đã sớm đem nó tuồn ra ngoài, chỉ có thể dùng cả Lạc gia đánh cược vậy.

- Mục đích của ta hắn các ngươi cũng biết, mau giao ra đây, nếu không.

Nói đến đây, Tần Trạch nheo mắt lại, một luồng hàn ý bắn ra làm đám người Lạc gia run lẩy bẩy.

- Tiền bối, thật không giấu gì ngài, vật đó ta đã sớm đưa ra ngoài, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không nói.

Lạc Lân tiến lên trước, run rẩy mà trả lời, hắn không thể chỉ vì cứu Lạc gia mà đánh mất bảo vật tổ tiên truyền lại được.

- Tốt, ta tin ngươi sẽ nói.

Tần Trạch nhàn nhạt nói một câu, hướng về phía đám người phía sau Lạc Lân, tiện tay một chỉ.

- Aaaa.

Một tiếng hét thảm vang lên, một vị phụ nhân trúng chiêu, ngã lăn ra đất, giãy dụa vài cái, sau đó chính là bất động.

Những người còn lại càng thêm hoảng sợ, co ro vào cùng một chỗ, như muốn tìm kiếm chút cảm giác an toàn.

Lạc Lân trong mắt rõ ràng có tức giận, nhưng hắn lại nhịn xuống, ngậm miệng, không nói một lời.

Thấy vậy, Tần Trạch nhíu mày, xem ra là phụ nhân này không đủ trọng yếu, hắn lại đưa tay, thêm vài luông chân khí phóng ra.

Mấy tiếng kêu lần nữa lại vang lên, lần này là mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi, có vẻ là thế hệ trẻ tuổi của Lạc gia.

Lạc Lân vẫn không nhú nhích, hắn chỉ bình tĩnh nói.

- Tiền bối, muốn g·iết cứ g·iết, hà tất giày vò người khác cỡ này.



Thanh âm hắn không còn run rẩy, trong sự kiên định mang theo một vẻ bi thương nhàn nhạt, hắn biết, cho dù phản kháng cũng chỉ là tốn công vô ích, chi bằng lưu giữ chút khí phách cuối cùng.

- Hừ, chỉ cần ngươi nói ra tung tích vật đó, ta bảo đảm các ngươi bình yên rời đi, thậm chí có thể giúp các ngươi tìm một chỗ yên bình, kéo dài hương hoả.

Tần Trạch bình tĩnh mà nói, hắn muốn khơi dậy lòng cầu sống của đám người phía sau, từ đó bức bách Lạc Lân nói ra tung tích Trấn Hoả châu.

Quả nhiên, mấy người phía sau rục rịch muốn động, nhưng do Lạc Lân đứng phía trước nên không ai dám mở miệng.

- Hừ, các ngươi thân là con cháu Lạc gia, sao lại chỉ vì lời nói người khác mà lung lay, say này tổ tiên biết được, không phải chính là sỉ nhục hay sao.

Lạc Lân quát lớn, trấn áp lại lòng của mọi người, quả nhiên uy tín của hắn vẫn còn có tác dụng, miễn cưỡng đè lại.

Tần Trạch nhíu mày, xem ra thủ đoạn bình thường là không có tác dụng, hắn kéo ba vị tông sư trưởng lão của Lạc gia ra một bên, dùng chân khí chấn vỡ đầu từng người.

Mặ kệ mưa máu tubg bay bên cạnh, Lạc Lân vẫn đứng yên bất động, chỉ cí trong ánh mắt hắn, cuồn cuộn tâm tình đang sôi trào.

Tần Trạch cũng không vì thế mà dừng tay, hắn lần lượt kéo từng người ra, mỗi người một cách mà h·ành h·ạ đến c·hết.

Cho dù có kẻ giận mắng, có kẻ xin tha, cũng có kẻ quay ra mà trách Lạc Lân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Tần Trạch.

Hắn vẫn cứ g·iết, Lạc Lân vẫn cứ đứng đó lẳng lặng nhìn những cảnh tượng này, chỉ có những đứa trẻ con là la khóc ấm ĩ.

Chỉ một lúc sau, Tần Trạch gần như đã chém g·iết toàn bộ Lạc gia, chỉ còn Lạc Lân đứng như trời trồng, cùng ba bốn đứa trẻ con đã sợ hãi đến ngất đi nằm bên cạnh.

- Đến lượt ngươi rồi, không muốn nói chút gì sao.

Tần Trạch dừng tay, yên lặng nhìn Lạc Lân mà hỏi.

- Mấy đứa trẻ, chúng sẽ sống sao.



Lạc Lân thều thào một câu, trong mắt hắn đã mất đi hi vọng, chỉ còn một màu ảm đạm, hắn chỉ muốn biết, mấy đứa trẻ sau lưng hắn sẽ ra sao.

Tần Trạch nhìn Lạc Lân một chút, lại liếc về mấy đứa trẻ con phía sau, bình tĩnh mà nói.

- Nuôi hổ gặp hoạ.

Phừng phừng phừng!

Một ngọn lửa lớn bao trùm cả Lạc Thành, Tần Trạch đứng xa xa mà nhìn, lặng lẽ lắc đầu, thôi, Trấn Hoả châu cùng hắn vô duyên, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, ngự đao bay mất.

Ngày hôm sau, tin tức Lạc gia bị diệt truyền ra, gây nên chú ý của không ít người, nhưng cũng chỉ như vậy, Lạc gia bị diệt chính là điều tất nhiên.

Tuy nhiên, tin tức sau đó mới chính là chấn động, Bí Tướng Quân, một vị đại tông sư, vẫn lạc.

Tin này gần như làm cả Bách Bộ Hoàng Triều chú ý, đại tông sư, đó cũng đã coi là đại cao thủ, hiện tại, chân nhân không thấy đâu, tôn giả đứng đỉnh, mà đại tông sư chỉ sau tôn giả một cấp.

Bí Tướng Quân tuy chỉ là đại tông sư nhất trọng, nhưng dù gì cũng là đại tông sư, nay lại bị g·iết c·hết như vậy, quả nhiên rất đáng kinh ngạc.

Nghe nói, Bách Bộ Hoàng Triều chi chủ rất tức giận, ra lệnh truy tìm h·ung t·hủ, treo thưởng tin tức h·ung t·hủ đến một ngàn nguyên thạch, treo thưởng mạng h·ung t·hủ lên đến một cạn nguyên thạch.

Lệnh truy nã vừa ra, những tán tu, kẻ săn tiền thưởng đều động, trong đó còn có không ít đại tông sư cao thủ, không có cách nào, ai bảo Hoàng Triều hào phóng như vậy.

Tần Trạch đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng hắn làm ngơ, hôm qua hắn cũng chưa lộ mặt, chiêu thức cũng bình thường, không cần lo người khác tìm đến.

Hiện hắn cải trang thành một vị công tử, đang ngồi ở một tửu lâu, chờ Tuyết Ảnh đến, đêm hôm qua hắn đã bay một mạch đến toà thành nhỉ này, vì nơi đây có lối đi đến Huyết Ảnh Lâu, nên hắn dừng ở đây, liên lạc Tuyết Ảnh.

Vạn Chân Hoàng Triều muốn dùng Địa cấp tài nguyên đổi lấy Trấn Hoả châu, nay Trấn Hoả châu không có, hắn muốn thử xem mạng một vị tướng quân có đổi được chút gì hay không.

Không lâu sau, Tuyết Ảnh đến, rõ ràng nàng đã cải trang qua một chút, Tần Trạch cũng chỉ có thể dựa vào lệnh bài treo bên hông nàng mà xác định thân phận.

- Đại nhân.

Tuyết Ảnh chào hỏi một tiếng, ngồi vào ghế.

- Ừm.

Tần Trạch chỉ đáp một tiếng, hắn không muốn mở miệng hỏi truớc, nếu không được gì, vậy chẳng phải là xấu hổ sao.

- Chúc mừng ngài đã chém g·iết một vị đại tông sư, hơn nữa còn là tướng quân có danh tiếng, phía Hoàng Triều đã truyền tin cho ta, ngài có thể nhận thêm phần thưởng.