Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 81: Xuất Thủ




Chương 81: Xuất Thủ

Răng rắc!

Ầm!

Hai thanh âm liên tiếp vang lên, mọi người đều như nín thở lại, họ đều biết, đại trận, phá.

- Hahaha, rốt cuộc phá, để xem các ngươi còn có chiêu trò gì.

Bí Tướng Quân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, khinh thường nhìn xuống toàn bộ Lạc Thành.

Người trong thành ngay lập tức hoảng loạn, nhao nhao xô đẩy nhau chạy.

Nhưng nào có đơn giản như vậy, bốn phía đã bị bốn tông sư ngăn cản, cho dù không thể chặn hết, nhưng tám chín phần là có.

Bốn tên tông sư liên tục phát động công kích, những nơi chân khí đi qua đều có một mảng người ngã xuống, tiếng kêu là thảm thiết không ngừng.

- Hừ, muốn c·hết.

Lạc Lân hừ lạnh một tiếng, phi thân lao đến, thân hắn còn chưa tới, kiếm trong tay đã vung vẩy, chân khí hùng hậu cũng theo đó bay đến.

Phốc!

Tên tông sư này chưa kịp phản ứng, liền bị Lạc Lân đánh bay.

Ba tên khác thấy đồng bọn nguy hiểm, vội bay lao đến, chân khí rung động, liên tục ông kích hướng về phía Lạc Lân.

Nhưng Lạc Lân cũng không đơn giản, hắn có tự tin chặn bốn kẻ này đương nhiên là có thực lực để tự tin.

Kiếm của hắn chỉ múa vài đường, nhẹ nhõm cản phá toàn bộ công kích.

- Hừ, cùng lên, nhanh chóng xử lý hắn.

Một tên hét lên, tên vừa nãy b·ị đ·ánh bay cũng tụ tập lại, bốn người chia ra bốn hướng, vây Lạc Lân vào giữa.

Năm người ngay lập tức đánh thành một đoàn, mọi người xung quanh nhân cơ hội này mà chạy ra.

Nhưng chưa được bao xa, vài luồng chân khí từ trên trời giáng xuống, nghiền nát đám người.



- Haha, chạy, coi ta là không khí hay sao.

Bí Tướng Quân cười khinh miệt, tiện tay chỉ vài chỉ, thế là lại có thêm mấy nhóm người ngã xuống.

- Dừng tay.

Một tiếng hét giận dữ truyền đến, ba vị tông sư của Lạc gia phóng đến, chặn trước mặt Bí Tướng Quân.

- Ồ, các ngươi dám chui ra rồi sao, chẳng lẽ lại muốn ngăn ta, haha, buồn cười.

Bí Tướng Quân cười haha, căn bản không coi ba vị tông sư này vào mắt, cũng đúng, đại tông sư chỉ cần bay lên, tông sư chính là hết cách, mặc dù có thể bay lên theo, nhưng đó chính là tự tìm đường c·hết.

Bí Tướng Quân chính là làm như vậy, hắn nhẹ đạp đao bay lên cao, mặc kệ ba tên tông sư ở dưới kêu gào.

Vốn tưởng như vậy là xong, Bí Tướng Quân khi đã đến một độ cao nhất định, dừng lại, liên tục bắn chân khí vào đám người, như thể đang nghiền c·hết mấy con kiên làm vui.

Ba vị Lạc gia tông sư không nhịn nổi nữa, hôm nay cho dù hao hết chân khí, họ cũng muốn một trận chiến.

Ba người thả thân bay lên, liều mạng hợp lực công kích, tuy là ba tên tông sư kết hợp ra chiêu, nhưng với Bí Tướng Quân, đây chính là khôi hài.

Hắn tiện tay phá nát chiêu thức, thậm chí còn bắn ngược lại công kích của ba người, lúc rảnh tay, hắn lại g·iết thêm mấy người đang chạy phía dưới, chọc tức ba tông sư của Lạc gia.

Ba vị tông sư cũng nổi giận, dùng toàn lực mà đánh nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, dù họ có dùng bao nhiêu lực đi chăng nữa, Bí Tướng Quân cũng chỉ một ngón tay là phá tan.

Bên này, Lạc Lân vùng bốn tên tông sư cũng đã đánh đến cao trào, tuy Lạc Lân có thể nắm giữ thế trận, nhưng vẫn bị đối thủ kích thương.

- Aaa, đáng c·hết, ta liều mạng với các ngươi.

Nhìn người trong thành càng lúc càng c·hết nhiều hơn, hắn gầm lên cuồng nộ, sau đó liên tục bạo phát sức mạnh, áp chế ngược lại đối thủ.

Phập!

Nháy mắt, một vị tông sư đã bị Lạc Lân cắt đứt một chân, ngã xuống mà giãy dụa.

Ba người còn lại thấy cảnh này, ngay lập tức lui ra sau, cảnh giác nhìn về phía hắn.

Lạc Lân cũng không vì thế mà dừng lại, hắn liên tục vung kiếm, chiêu thức không ngừng phát ra, công hướng một tên yếu nhất trong số ba tên còn lại.



Hai tên kia đương nhiên sẽ không đứng nhìn, nhanh chân phóng đến bảo hộ đồng bọn, nhưng chưa kịp lại gần, Lạc Lân ngay lập tức đổi hướng, đánh bất ngờ vào một tên trong đó.

Xoẹt!

Thân kiếm hoàn mỹ xuyên qua ngực tên này, lấy mạng hắn ngay tại chỗ.

- Lớn mật.

Một tiếng kêu truyền đến, Bí Tướng Quân hoàn toàn bị chọc giận, hắn gầm lên một tiếng, khí thế phun trào, đánh bay ba vị tông sư của Lạc gia.

Hai mắt hân trừng trừng nhìn về phía Lạc Lân, đại đao trong tay rung động, đao khí cuồn cuộn phóng ra, chém tới.

Với thực lực của Lạc Lân, do dù ở trạng thái toàn thịnh cũng không thể thoát khỏi chiêu này, hắn chỉ có thể đứng như trời trồng, trơ mắt nhìn c·ái c·hết tới gần.

Đúng lúc đao khí chỉ còn cách mặt hắn nửa mét, một thanh đao đột ngột xuất hiện, nhẹ nhàng chặn mất công kích.

Ầm!

Không khí xung quanh ngay lập tức nổ tung, gió thổi bay Lạc Lân ra xa hơn mười mấy mét, trên mặt hắn còn có cảm giác hơi rát.

- Không biết là vị đạo hữu nào, có thể hiện thân gặp mặt một lần hay không.

Bí Tướng Quân vừa nhìn cảnh này cũng hiểu có cao nhân xuất thủ, hắn đứng thẳng giữa không trung, chắp tay mà nói.

Vừa dứt lời, thanh đao kia lượn một vòng, rồi như là ảo thuật xuất hiện một thân ảnh toàn thân hắc y đứng trên đó.

Bí Tướng Quân cố quan sát nhưng cũng chẳng có ích lợi gì, thân hình người kia sớm bị bao kín, trên đầu cũng đội mũ rộng vành che đi cả khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đây là một nam tử.

Tần Trạch đứng trên đao, lặng lẽ quan sát Bí Tướng Quân, hắn vốn định đợi Bí Tướng Quân tìm ra Trấn Hoả châu sau đó c·ướp lại.

Nhưng không ngờ tên này vì thủ hạ bị g·iết mà muốn chém c·hết Lạc gia gia chủ, nếu để Lạc Lân c·hết rồi thì tìm tung tích của Trấn Hoả châu từ đâu, trong lúc cấp bách, Tần Trạch chỉ có thể ra tay.

- Đa tạ tiền bối cứu mạng, ơn này vãn bối cả đời khó quyên.

Lạc Lân đứng xa xa chắp tay hành lễ, hắn biết tên hắc y nhân này cứu hắn cũng có mục đích, nhưng mặc kệ có mục đích gì, hắn chính là được cứu, vẫn cần biểu hiện một chút thái độ.

Tần Trạch đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, chỉ nhìn thẳng Bí Tướng Quân, đề nghị.



- Bí Tướng Quân, e rằng ngài cũng đã mệt, vẫn là nên quay về nghỉ ngơi đi.

Bí Tướng Quân vừa nghe đã thấy không vui, đây không phải là đuổi hắn đi hay sao, chẳng lẽ hắn hùng hổ đến đây, chuyện còn chưa giải quyết đã phải cụp đuôi chạy mất, nào có lí đó.

- Hừ, đạo hữu che che giấu giấu, chắc cũng không phải hạng tốt lành gì, tại sao ta phải nghe theo ngươi.

Bí Tướng Quân đương nhiên không phục, phí sau hắn là cả một thế lực lớn, nào đến lượt hắn sợ.

- Tốt, vậy thì lưu lại đi.

Tần Trạch cũng không dài dòng, nếu đã không muốn rời đi thì cũng không cần phải đi nữa, hắn không cần phải để ý mặt mũi của kẻ khác, huống chi, tên Bí Tướng Quân này chưa chắc được coi trọng.

Vù vù!

Chân khí xung quanh Tần Trạch di chuyển mãnh liệt, tạo thành từng âm thanh xé gió, đao dưới chân hắn cũng theo thần niệm điều động mà không ngừng lượn lờ.

Bí Tướng Quân thấy uy thế này, ngay lập tức sợ, cho dù nhìn thế nào thì tên này vẫn mạnh hơn hắn, lại còn quyết đoán như vậy.

- Đạo hữu có gì từ từ nói, chúng ta không phải là kẻ thù.

Hắn vội vàng khoát tay hoà giải, hắn không tin, tên này sẽ bỏ qua ý tứ hoà giải của hắn mà động thủ.

Xoẹt!

Nhưng chưa kịp nhận câu phản hồi, Bí Tướng Quân chỉ cảm thấy uy h·iếp, vội né qua một bên, thanh đao củ Tần Trạch dùng tốc độ nhanh chóng cắt qua nơi Bí Tướng Quân vừa đứng.

- Đạo hữu, cớ gì đụng binh đao, chúng ta ngồi xuống hòa giải không được sao.

Bí Tướng Quân giận rồi, nhưng lại không dám cáu kỉnh với Tần Trạch, chỉ có thể bình tĩnh hoà giải.

Tần Trạch vẫn không để ý hắn, thanh đao vừa bay đi lại bay về, góp nhặt chút chân khí quanh Tần Trạch, tụ lực, lại phóng đến chỗ Bí Tướng Quân.

Bí Tướng Quân chật vật né chiêu này, nhưng vẫn bị đao cắt một đường chỉ trên tay.

- Đạo hữu, ta là người của Hoàng Triều, đạo hữu chớ có hành động dại dột.

Hết cách, hắn chỉ có thể lôi thế lực ra hù doạ Tần Trạch, hiện nay thực lực của hắn cũng đã hao hơn tám phần, đánh là khẳng định đánh không lại, chỉ có thể tìm cách hoà giải tìm đường sống.

- Hừ, vốn tưởng tướng quân một phương sẽ bớt ấu trĩ, xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi.

Tần Trạch chỉ nhàn nhạt khinh thường nói.