Chương 80: Phá Trận
Vài ngày sau, Lạc Thành.
Bí Tướng Quân hôm nay đã đặt chân đến đây, đứng trước cổng thành.
Hắn mang theo bốn tên tông sư, theo mọi người thấy, hôm nay, bốn tên này động thủ là chủ yếu.
Bí Tướng Quân thân hình thô kệch, trên thân khoác bộ giáp bằng da yêu thú, trong tay lại cầm theo một cây đại đao, uy mãnh vô cùng.
Bốn tên đằng sau hắn thì bình thường hơn, trên thân khoác giáp sắt, sát khí đằng đằng, có vẻ vô cùng hung ác.
Xung quanh ẩn hiện vài người xem náo nhiệt, họ đều không hiểu tại sao Bí Tướng Quân không đuổi bắt hai vị tiểu thư mà lại t·ấn c·ông Lạc Thành.
Chẳng lẽ hắn muốn dùng Lạc gia kéo lại hai người họ hay sao, điều này càng thêm không thể.
Hiện tại Lạc Thành bị một vòng sáng bao lấy, đây là Huyền cấp hộ thành đại trận, Lạc gia tiêu tốn không ít nguyên thạch cho thứ này.
Lạc gia gia chủ cùng ba vị tông sư đã đứng trên tường thành, ngóng nhìn về phía năm người Bí Tướng Quân.
- Không biết Bí Tướng Quân đến đâu có chuyện gì, Lạc Thành chúng ta hiện có chút rắc rối, không thể mời ngài vào thành, mong ngài thông cảm cho.
Lạc Lân mở miệng trước, thanh âm truyền ra rất xa, như thể muốn cho tất cả mọi người tại đây đều nghe thấy.
- Hừ, bản Tướng Quân đến đây cũng không có mục đích gì khác, hôm trước có đại nhân vật của Hoàng Triều đi qua đây, vô tình đánh mất một vật, nay ta được phái đến tìm mà thôi.
Bí Tướng Quân cũng không có ý định không nói chuyện, thanh âm hắn rất lớn, thậm chí còn vang xa hơn Lạc Lân.
- Đại nhân vật, không thể nào, chúng ta Lạc Thành chưa từng gặp qua đại nhân vật nào cả, chứ chưa nói đến mất đồ, có lẽ ngài nghe lầm chăng.
Lạc Lân nghe thế, thầm cười trong lòng, nghi hoặc mà hỏi.
Bí Tướng Quân nghe vậy, cười lên haha, chế giễu nói.
- Lạc gia chủ quá đề cao bản thân các ngươi rồi, đã là đại nhân vật nào có lí ai cũng có thể biết hành tung, huống chi Lạc gia ngươi cũng chỉ uy phong ở Lạc Thành.
- Ngươi,...
Lạc Lân nổi giận, đây rõ ràng đang chế giễu thực lực của Lạc gia, nhưng hắn cũng không phản bác được, so với các thế lực khác, Lạc gia đúng là rất yếu.
- Hừ, vậy cũng đúng, xin mời Tướng Quân miêu tả vật kia một chút, Lạc gia ta sẽ dốc hết sức tìm về cho ngài.
- Không cần phiền các ngươi, ta tự mình tìm được, các ngươi vẫn là giải quyết chuyện của bản thân trước đi.
Bí Tướng Quân khoát tay, tỏ ý không cần Lạc gia trợ giúp.
- Haha, ngại quá, đại trận của chúng ta không hiểu sao mở ra, chúng ta cũng muốn mời Bí Tướng Quân vào thành, nhưng xem ra là không có cách nào rồi.
Lạc Lân giả bộ than thở, như thể bất đắc dĩ bỏ qua một vị khách quý.
- Lạc gia chủ yên tâm, đại trận có vấn đề, chỉ cần không có đại trận này vấn đề liền giải quyết.
Dứt lời, Bí Tướng Quân hướng bốn người phía sau ra hiệu một cái.
Ngay lập tức, bốn người chạy ra bốn hướng của Lạc Thành, có thể nói chính là bao vây Lạc gia, không muốn một ai trốn thoát.
- Hừ, hộ thành đại trận, ta cũng muốn thử xem trận này rốt cuộc có thể hộ thành hay không.
Bí Tướng Quân khinh thường hừ lạnh, dứt lời, hắn phi thẳng lên không trung, đại đao trong tay rung mạnh, hướng xuống Lạc Thành mà bổ.
Chân khí cuồn cuộn cũng theo đòn này mà phóng ra, cộng thêm sự khống chế của Bí Tướng Quân, chân khí tụ lại với nhau, tăng thêm uy lực.
Ầm!
Rung mạnh một cái, Lạc Thành gần như chao đảo nhẹ, vòng sáng bao quanh vẫn còn y nguyên, những người trong thành đã hốt hoảng.
Quá mạnh, không hổ là đại tông sư, một mình làm rung chuyển cả toà thành, tràng cảnh này trước kia họ còn chưa từng nghĩ đến.
- Ồ, không tệ, quả nhiên là Huyền cấp trận pháp, coi như danh xứng với thực.
Bí Tướng Quân tán thưởng một câu, nhưng rất nhanh hắn nghiêm mặt lại, nói.
- Nhưng như vậy thì sao, hôm nay, Lạc Thành tất phá.
Vừa nói hết câu, đại đao trong tay hắn lại nâng lên, lần này uy thế còn mạnh hơn lần trước, chân khí vao quanh đao gần như là ngưng thực, mọi người có thể thấy một làn khí nhàn nhạt lượn quanh thân đao.
Bí Tướng Quân lần này không muốn cho chân khí bay đi như vừa nãy, hắn vung đao, thân hình cũng theo đó mà hạ xuống, hắn muốn trực diện dùng binh khí phá trận.
Keng!
Va chạm lần này mạnh hơn rất nhiều, thanh âm phát ra cũng thay đổi, giống như ai đó đang dùng thanh sắt mà đập vào một tảng đá cứng.
Chấn động mạnh làm khói bụi xung quanh bay lên mù mịt, từng tầng từng tầng gió tản ra, thổi lên càng làm cho khung cảnh thêm hùng vĩ.
Mọi người xung quanh đều há hốc mồm, không ngờ vừa nãy Bí Tướng Quân vậy mà không phải toàn lực, sau chiêu này, liệu Lạc Thành còn đứng nổi không.
Đợi khói bụi tan đi, Lạc Thành lại xuất hiện trước mắt mọi người, khung cảnh bên trong đã thay đổi rất nhiều.
Những toà nhà không chắc chắn đều đổ nát, chỉ còn mấy ngôi nhà lớn đứng vững được, nhưng cũng không tính là tốt bao nhiêu.
Gạch ngói lộn xộn cả trong thành, người dân thì hoảng loạn, thậm chia có người còn vị đ·ống đ·ổ n·át đè c·hết.
Sắc mặt Lạc Lân cùng ba vị tông sư đã rất khó coi, nói thật, trong lòng họ hoảng rồi, trước kia chưa từng nghĩ đến, Lạc Thành sẽ đổ nát chỉ vì hai đòn công kích, lòng tin của họ cũng đang lung lay dần.
Tuy hiện tại, đại trận vẫn còn vững chãi, nhưng không ai biết nó sẽ vững được bao lâu, nếu đại trận sụp đổ, Lạc Thành ắt phải diệt.
Nhưng hiện tại cũng không có cách nào, muốn trốn là điều không thể, nhưng không trốn, chẳng lẽ đứng đây chờ c·hết.
- Chậc, quả nhiên là cái mai rùa, đập vậy mà không vỡ.
Bí Tướng Quân nói thầm một câu, tuy toà trận này mạnh, nhưng cũng không phải không phá nổi, chẳng qua do thực lực hắn không đủ thôi.
Hắn hiện tại chỉ là đại tông sư nhất trọng, vừa được phong tướng, nghe nói đến nhiệm vụ diệt Lạc gia, hưng phấn muốn lập công nên nhận, ai dè khó khăn như vậy.
Nhưng cũng không cần quá lo lắng, lấy thực lực của hắn, sớm muộn cũng sẽ phá được mà thôi, chẳng qua tốn chút thời gian.
Bí Tướng Quân lại lần nữa vung đao, chân khí lị phun trào, hắn liên tục công kích vào một điểm, muốn dùng lực sau tác động lên lực trước, tăng thêm chút uy lực.
- Thêm nguyên thạch, mau thêm nguyên thạch.
Thấy vòng sáng hình như đang giảm xuống, cả toà thành rung lên mạnh hơn, Lạc Lân quát lớn, ra lệnh thêm nguyên thạch cho đại trận.
Lần này cho dù dốc hết vốn liếng, hắn cũng muốn đối cứng cùng đại tông sư một phen, hắn không tin, ông trời không cho hắn một con đường sống.
Hạ nhân nhao nhao thêm nguyên thạch vào trong trận pháp, nhìn số nguyên thạch giảm dần nhanh chóng, Lạc Lân nhíu mày, xem ra vẫn là phải liều một lần.
Không sai, tình hình trước mắt, nguyên thạch sẽ sớm dùng hết, lúc đó đại trận ắt sẽ sụp đổ, nhưng cũng không phải như vậy là hết.
Bí Tướng Quân tuy là đại tông sư, ngưng cũng còn là con người, cẫn sẽ biết mệt, Lạc Lân không tin, sau nhiều đại chiêu như vậy, hắn còn có thể mạnh như lúc đầu, đến lúc đó, ba người vây công, hắn còn có thể vô sự sao.
Còn bốn tên thủ hạ kia, không cần quan tâm, hắn đã sớm tìm hiểu qua, chung quy vẫn là thủ hạ, tuy thực lực không tệ, nhưng chỉ cần một mình hắn là đủ ngăn lại.
Bí Tướng Quân đúng là mệt, chân khí hắn tuy nhiều, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao, chỉ sau mười mấy chiêu, chân khí trong người hắn đã đi gần một nửa, nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng kêta quả sẽ bị đảo lộn.
Hắn ngừng tay, by lên cao, hai mắt nhắm lại, đại đao trong tay ngay lập tức bay lượn xung quanh, tiết tấu càng lúc càng ổn định.
Tình cảnh này, hắn đang xúc thế cho Huyền cấp võ kỹ, mặc dù sau chiêu này, chân khí của hắn sẽ không còn bao nhiêu, nhưng tốt hơn cách tiêu hao như vừa nãy.
Rất nhanh, đại đao phát sáng lên, thân đao toả ánh hào quang, Bí Tướng Quân thì thở hổn hển, chứng tỏ bản thân hắn cũng đã thấm mệt.
Nhưng hắn không lo sợ mà còn lấy làm mừng, chiêu thức đã hoàn mỹ xúc thế, chỉ cần phát động, Lạc Thành ắt phá.
Tâm niệm động một cái, đại đao cứ thế lao thẳng xuống, tốc độ kinh hoàng chỉ để lại một vệt ánh sáng.