Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 79: Cứu Mạng




Chương 79: Cứu Mạng

Trong lúc Lạc Thất bị kéo lại, một tên đại hán nâng v·ũ k·hí từ sau lưng lặng lẽ định bổ xuống đầu Lạc Tuyết.

Lạc Thất thấy vậy, lập tức từ bỏ chống đỡ, lao thân phóng đến, nhưng không kịp chống đỡ, đành lấy thân mình ngăn lại, cánh tay trái của hắn b·ị c·hém lìa ngay lập tức.

Cố nhịn đau, hắn lại vùng lên, như người nổi điên mà đánh, giờ khắc này hắn chính là liều mạng, nhưng dù vậy, thương tích trên người hắn lại không ngừng tăng thêm.

Vốn hắn đã lâm vào hạ phong, nay lại mất một tay, không b·ị c·hém c·hết t·ại c·hỗ là đã rất tốt, nhưng dù hắn có liều mạng, tình hình này, bại cục chính là vấn đề thời gian.

Tần Trạch lặng lẽ nhìn hai người lâm vào tuyệt vọng, hắn không muốn xuất thủ, dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm giả, không cần quá phí tâm, hắn lặng lẽ ẩn thân rời đi.

- Haha, Lạc đại tiểu thư, xem ra các ngươi sắp đến đường cùng rồi, khôn hồn thì mau chóng giao bảo kiếm ra đây, tránh khỏi nỗi đau da thịt.

Tráng hán cười to một tiếng, lên tiếng đe doạ, Lạc Thất đã bị bọn họ đánh cho trọng thương, đang nằm thoi thóp bên cạnh.

Lạc Tuyết vẫn ngậm miệng không nói, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tráng hán, như thể muốn nuốt chửng hắn.

Nhưng đúng lúc này, một thanh tiểu đao phóng tới cắm thẳng vào đầu tráng hán, làm hắn c·hết ngay tại chỗ.

Một thanh niên từ đâu xuất hiện, khuôn mặt hắn tuấn tú, thân hình cân đối, đứng trước mặt Lạc Tuyết.

Chỉ thấy thanh niên kia bá khí mở miệng.

- Hôm nay ta mang nàng đi, ai có ý kiến.

Toàn trường ngơ ra một lúc, sau đó chính là kêu gào.

- Tên này là ai vậy, sao mở miệng chính là phách lối như thế.

- Hừ, tiểu tử từ đâu tới, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao.

- Đúng là không biết trời cao đất rộng, có chút thực lực liền không coi ai ra gì.

Mấy tên cùng tráng hán vừa nãy vây công Lạc Tuyết cùng Lạc Thất cũng không ngồi yên nổi, nhảy ra trỉ trích thanh niên.

- Tiểu tử, chúng ta đánh nhau khổ cực, há sẽ để cho ngươi một mình hưởng lợi.



- Đúng, tiểu tử, muốn hưởng lợi ngươi cũng phải vỏ công sức ra mới được, ngươi dựa vào cái gì mà dám bá đạo như thế.

Thanh niên chỉ lặng lẽ nhìn mấy tên này, hắn không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng đưa ra một ngón tay, chân khí từ đó phóng ra, xuyên thủng vài tên trong đó.

Thấy thế, tất cả mọi người lại câm nín, thì ra là tông sư, khó trách cuồng ngôn như vậy.

- Hừ, đạo hữu, tướng ăn không nên khó coi như vậy.

Đột nhiên có một thanh âm truyền đến, một vị nữ tử bước ra, đứng đối mặt thanh niên, sau đó chào hỏi một câu.

-Ta gọi Ô Thanh Nguyệt, không biết đạo hữu tôn tính đại danh.

- Ta tên Sở Phàm.

Không sai, thanh niên này chính là Sở Phàm, lần trước Tần Trạch còn thấy qua hắn ở Linh Thành, không biết sao bây giờ lại chạy đến nơi này.

- Ra là Sở đạo hữu, đạo hữu không biết, làm như vậy, mất lòng rất nhiều người hay sao.

Nàng nói rất nhiều người, nhưng chắc không phải mấy người xung quanh, rất có thể, trong bóng tối còn ẩn thân vài tên tông sư nữa, câu này rõ ràng là đang uy h·iếp Sở Phàm.

Nghe hiểu ý trong lời, Sở Phàm chỉ hừ lạnh.

- Hừ, Ô đạo hữu vậy mà lại uy h·iếp ta, có vao nhiêu người bất mãn, phiền đạo hữu mời họ ra đây nói chuyện một chút.

Vừa dứt lời, trong đám người lại nhảy bốn tên tông sư, cộng thêm Ô Thanh Nguyệt cùng Sở Phàm, nơi đây đã có sáu tông sư.

Sở Phàm lặng lẽ nhìn số lượng này một chút, không hề kinh hoàng mà nói.

- Các vị là cùng lên hay từng người một.

Năm tên tông sư rõ ràng tức giận, thật không ngờ lại bị một tên tiểu tử khinh thường như vậy trước mặt mọi người.

- Sở đạo hữu cũng quá tự mãn rồi, nếu thế thì để ta so chiêu chút với đạo hữu vậy.

Ô Thanh Nguyệt vừa dứt lời, đã cầm kiếm lao đến, khí thế hùng hổ như muốn đánh nhanh thắng nhanh.



Ầm!

Chưa kịp mọi người thấy rõ chuyện gì xảy ra, Ô Thanh Nguyệt đã bị Sở Phàm đánh bay ra ngoài, căn bản không chống nổi một chiêu.

Bốn người khác thấy vậy, nheo mắt, xem ra tiểu rử này cũng không phải là không có bản lĩnh.

Phía bên này, Tần Trạch đã rời khá xa đám người, nhưng lúc Sở Phàm xuất hiện, hắn loáng thoáng thấy qua một chút.

Hắn cũng thật không ngờ, tên này cùng hắn lại có duyên đến thế, lần trước còn trên thân tên này mang đi Trấn Vụ Châu đây, giờ Trấn Hoả châu cũng liên quan đến Sở Phàm hay sao.

Mặc kệ, trước mắt đi chỗ khác xem thử một chút, nói không chừng Lạc gia đại tiểu thư chỉ là mồi nhử, Trấn Hoả châu sớm đã được người khác mang đi.

Đi được khá lâu, Tần Trạch nghe thấy âm thanh từ xung quanh truyền đến.

- Haha, mau giao bảo kiếm ra đây, nếu không ta sẽ cắt từng chút từng chút thịt trên người ngươi.

Lại bảo kiếm, chẳng lẽ lân này là thật, Tần Trạch hiếu kì, nhanh chóng mò qua xem thử.

Hai tên nam tử đang hung tợn đe doạ một thiếu nữ trẻ tuổi, cách đó không xa, hộ vệ đã b·ị c·hém c·hết.

Nàng run rẩy vì sợ hãi, nước mắt đã sớm ứa ra, nhưng vẫn khư khư ôm lấy một cái túi lớn, bên trong không biết là thứ gì.

Tần Trạch lặng lẽ thăm dò một chút, khá lắm, vậy mà cùng thanh kiếm mà Lạc đại tiểu thư giống nhau như đúc và đương nhiên cũng là hàng giả.

Hắn phân vân, không biết có nên cứu nàng này hay không, dựa theo tình cảnh này, nàng hẳn là Lạc gia nhị tiểu thư.

Phía bên tỷ tỷ nàng chắc cũng đã được Sở Phàm cứu, nếu nàng c·hết mà thanh kiếm này là giả bị lộ ra, như vậy, mọi người sẽ chăm chú vào phía Sở Phàm.

Như vậy, rất có thể Sở Phàm cùng Lạc Tuyết b·ị b·ắt, bảo kiếm là giả bị lộ, mọi người sẽ lại quay về ngắm Lạc Thành.

Nhưng nếu Tần Trạch cứu nàng, bảo kiếm sẽ bị chia làm hai, cũng coi như đánh lạc hướng mọi người, giảm sự chú ý phía Lạc Thành.

Quyết định, trong tay Tần Trạch xuất hiện hai luồng chân khí, phóng thẳng đến hai tên nam tử.

Bụp! Bụp!



Hai t·iếng n·ổ nhẹ vang lên, hai tên kia bị Tần Trạch cách không đánh nổ đầu, kĩ thuật này căn bản không có chút độ khó với một đại tông sư.

Lạc Sương còn đang lo sợ, đột nhiên hai tên trước mắt nàng nổ tung, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu, đây là có cao thủ giúp đỡ.

Nàng vội càng quỳ xuống đập đầu.

- Đa tạ tiền bối cứu mạng, đa tạ tiền bối cứu mạng.

Vốn nàng tưởng sẽ có người đi ra, đòi hỏi thanh kiếm trên người mình, nhưng đợi một lúc cũng không có ai, nàng mới dám bò dậy, vác theo cái túi, nhanh chân chạy ra khỏi đây, trong lòng nàng thầm thề, rồi một ngày nào đó, đâm người này phải trả giá đắt.

Nhìn Lạc Sương đi xa, Tần Trạch thở dài, cả hai vị tiểu thư đều mang kiếm giả rời đi, không biết Trấn Hoả châu có ở trong Lạc Thành nữa hay không.

Mặc kệ mấy chuyện này, hắn hiện tại chỉ cần chờ vài ngày nữa, xem Bí Tướng Quân làm sao bình định Lạc Thành.

Tin tức hai vị tiểu thư mang bảo kiếm chạy mất không biết từ đâu truyền ra, tất cả những người xem náo nhiệt đều đi truy đuổi.

Ngưng hết thảy bọn họ đều không có ý định c·ướp cho bản thân, cái họ muốn chính là dâng bảo kiếm lên cho Hoàng Triều, sau đó nhận chỗ tốt.

Không có cách nào, Hoàng Triều chủ trương coi trọng bảo kiếm, thử hỏi các ngươi dám cầm sao, cho dù dám cầm thì các ngươi có giữ lại được không.

Do hai vị tiểu thư chạy theo hai hướng khác nhau, nên đám người cũng cần lựa chọn đúng đường, nếu không chính là uổng công phí sức.

Nhưng với lượng tin tức hạn chế như vậy, chỉ có thể trông chờ vào vận khí.

Ngay lúc này, tại một toà thành nhỏ, hai tên trùm kín toàn thân gặp ngau trong ngõ hẻm.

- Lão tổ, ngài yên tâm, ta sẽ nắm chắc vật này, không để cho phụ thân thất vọng.

Một người trong đó mở miệng nói, thanh âm hắn tuy còn non trẻ, nhưng lại kiên định lạ thường.

- Tốt, nhớ kĩ, không đến lúc bất đắc dĩ, không được bại lộ danh tính, ngươi hiện tại chính là hi vọng duy nhất trong lòng chúng ta.

Thanh âm t·ang t·hương từ đối diện truyền đến, nói rõ đây là một già một trẻ đang nói chuyện.

- Tại sao mọi người lại không đi cùng nhau, chúng ta có thể ra ngoài chẳng lẽ họ không thể.

Thiếu niên dùng thanh âm nghi hoặc mà hỏi.

- Ài, ngươi còn trẻ, không cần nghĩ nhiều như vậy, những lời ta dặn, nhớ kĩ.

Dứt lời, thân hình của lão giả phiêu phù lên, bay mất.