Chương 7: Nội Hoả
Hai người Tần Trạch loạng choạng đứng lên. Phia trước là hai con lợn rừng nhe răng gầm gừ.
Chỉ là nhìn chằm chằm hai người một chút rồi quay mình chuyển thân rời đi.
Nhìn thấy hai con lợn rừng đi xa dần, hai người toàn thân căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng ra. Ngay lập tức cả hai ngã sóng soài trên mặt đất thở hổn hển.
Một lúc sau, khi đã hồi sức lại hai người dìu nhau đứng dậy đi đến bên con lợn rừng đ·ã c·hết.
Đây là một con lợn lớn, dài hơn ba mét hai cái răng nanh khổng lồ gần hai gang tay đầu nhọn hoắt.
Chỉ nhìn vào thể hình và răng nanh của nó thì khí có thể tưởng tượng đây là con thú có thể bị người thường săn đuổi.
Tần Trạch nhìn Lâm Ngọc một chút, không thể tin được rằng nàng có thể đ·âm c·hết được một con lợn to lớn như vậy bằng cái thân thể không tính là lớn lắm đó.
Không nghĩ nhiều nữa, Tần Trạch chạy thẳng ra bờ sông. Lục lọi tìm kiếm một lúc, hắn lấy được một mảnh đá có cạnh sắc.
Về đến cạnh con lợn hắn bắt đầu dùng dao đá cắt một đường ngang bụng rồi lọc tấm da ra.
Mặc dù chưa làm lần nào nhưng chi ít hắn thấy người khác làm qua cho nên dù khó khăn nhưng hắn vẫn lấy được một lớp da khá hoàn hảo.
Hắn cắt thêm hai tảng thịt lớn, lấy dây leo cột lại rồi nói Lâm Ngọc giúp mang theo một phần.
Hai người quay về chỗ hôm qua nhóm lửa rồi bắt đầu xông khói thịt để lưu trữ.
Tần Trạch để Lâm Ngọc trông thịt còn hắn thì hí hửng mang theo hai chiếc răng lợn ra ngoài sông mài.
Khi hắn quay về thì đã thấy Lâm Ngọc đã nướng thịt xong. Hai người bắt đầu ăn bữa tối.
- Vết thương của ngươi tốt hơn chưa.
Lâm Ngọc hỏi
- Đã không sao rồi. Ta đã mài gai cái răng nanh thành hai thanh đoản đao. Ngày mai chúng ta lại có thể tập luyện với bọn chúng.
Tần Trạch hưng phấn nói ra.
Nói thật, hắn cảm thấy chiều nay biểu hiện không được tốt, nếu như hai con lợn rừng đó rút lui thì hắn đã không có tối nay rồi.
- Không cần vội, ta cảm thấy tu luyện vẫn quan trọng hơn.
Ngày mai chúng ta nên luyện Liệp Mệnh Đao trước. Với lại, ta có cảm giác sắp nhóm được nội hoả rồi.
- Thật sao, vậy chúc mừng ngươi a. Có lẽ thiên phú của ngươi mạnh hơn ta đâu.
Tần Trạch không thèm để ý nói. Hắn tự biết mình, cho nên không cố gắng so sánh làm gì để rồi thất vọng nhiều hơn.
Cả tối qua hắn không một chút cảm giác gì về cái gọi là nội hoả cả.
Ăn xong thì hai người tiếp tục ngồi xếp bằng rồi bắt đầu ngẫm nghĩ mấy câu khẩu quyết trong pháp môn tu luyện.
Đột nhiên, Tần trạch ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc bay thẳng vào trong mũi.
Hắn mở mắt ra thì thấy Lâm Ngọc toàn thân run nhè nhẹ, trê thân có một lớp sương dày màu đỏ bao phủ toàn thân bốc lên mùi tanh của máu nồng nặc.
Lâm Ngọc mở mắt ra thì bị cảnh này doạ cho sợ choáng váng. Lúc này Tần Trạch kên tiếng
- Đừng sợ, có lẽ đây là huyết khí mà pháp môn nhắc đến.
Không sai, trong pháp môn có nói một khi nhóm nội hoả, huyết khí sẽ khuyếch tán ra làm thông một số huyệt khiếu trên cơ thể nhưng do chưa kiểm soát được nên huyết khí tràn thẳng ra ngoài.
Đợi một lúc sau thì sẽ tự ổn định lại, võ giả mỗi khi vận khí thì huyết khí sẽ dâng lên làm cho toàn thân hoá đỏ từ độ đậm của màu đỏ mà ta có thể nhận biết lượng nội khí đã chuyển hoá thành tinh khí.
Luyện huyết cảnh tức luyện huyết hoá tinh, dùng nội hoả luyện nội huyết để chuyển huyết khí trở thành tinh khí.
Tùy vào lượng tinh khí khác nhau mà thực lực khác nhau nên võ giả sẽ có chín tầng cảnh giới.
Mười phút sau, huyết khí tán đi để bầu không khí trong lành trở lại. Tần Trạch nhìn Lâm Ngọc cũng không khác gì so với lúc trước thần nghi hoặc. Hắn nói
- Ngươi có thể vận khí không
- Có thể.
Lâm Ngọc vận chút tinh khí ít ỏi của bản thân. Trên thân nàng da chuyển dần thành màu đỏ, chỉ chốc lát sau làn da của nàng đã đỏ như máu khiến người nhìn vào mà sợ hãi.
- Chậc, đây là luyện huyết võ giả sao trông mạnh hơn thật. Chúc mừng, chúc mừng.
- Không cần chúc mừng, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm được thôi.
- Vậy thì đa tạ lời chúc của ngươi a.
Hắn đa tạ một tiếng rồi tiếp tục ngồi xuống đả toạ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại Tần Trạch cố nhớ lại đêm qua. Hắn nhớ rằng hình như bản thân mình đi dạo trong một biển lửa vậy.
Nhưng hôm nay khi cố nhớ lại thì nó trở nên mơ hồ. Có lẽ đây chính là cảm giác mà Lâm Ngọc từng nói.
Bên cạnh hắn, Lâm Ngọc ngồi đả toạ dùng toàn tâm toàn ý tinh luyện huyết khí thành tinh khí để tăng thực lực lên.
Hắn quyết định hôm nay sẽ không đi săn mà sẽ cố gắng đột phá luyện huyết cảnh.
Mặt trời lên trên đỉnh đầu, những ánh nắng le lói xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên mặt của Tần Trạch.
Đột nhiên, toàn thân hắn run lên quanh thân xuất hiện huyết khí nồng nặc. Sau mười phút thì cũng trở lại trạng thái bình thường.
Hắn mở mắt ra thì thấy Lâm Ngọc mỉm cười nhìn hắn rồi chúc mừng
- Chúc mừng ngươi trở thành võ giả.
- Đa tạ khích lệ, ngày mai chúng ta có thể đi săn tiếp rồi.
Tần Trạch vui mừng đáp lại. Hắn cảm thấy rất hưng phấn dù sao Lâm Ngọc thành võ giả rồi mà mình vẫn không có động tĩnh nên hắn rất lo lắng.
Cũng may mọi chuyện vẫn êm đẹp, hắn cảm nhận lực lượng trong cơ thể mà vui thích ra mặt.
Hắn cầm thử thanh đoản đao làm từ răng lên, nhìn về thân cây to cỡ một người ôm đằng trước rồi nhớ lại từng động tác thi triển chiêu thức. Hít sâu một hơi rồi vận khí vung mạnh đao.
Rầm !
Thân cây bị cắt đứt chỉ sau một nhát chém thậm chí đường chém không để lại dù chỉ là một chút thô ráp.
Tần Trạch như không thể tin vào mắt mình. Thật không ngờ hắn lại có thể chặt một cây lớn như vậy chỉ với một đao.
Hắn nhìn về một cành cây trên đầu, hai chân từ từ gập lại sau đó nhảy v·út một cái rồi lộn một vòng là có thể nhẹ nhàng đậu trên cành cây.
Hắn vui mừng từ trên cây nhảy xuống, nhìn hai tay của mình mà không thể tin nổi.
- Lại đây ăn chút thịt đã, võ giả mặc dù có thể nhịn đói lâu hơn nhưng cũng cần ăn để bổ sung thể lực a.
Lâm Ngọc gọi Tần Trạch lại gần rồi tiện tay ném cho hắn một tảng thịt.
Buổi chiều, hai người đang tập luyện Liệp Mệnh Đao thì đột nhiên Tần Trạch nảy ra một ý tưởng
- Hay là chúng ta đối luyện thử đi. Nếu không có đối thủ ta cảm thấy chúng ta sẽ không có kinh nghiệm chiến đấu mất.
- Tốt.
Lâm Ngọc ngay lập tức đáp ứng.
Do lần đầu đối luyện nên hai người cũng không dám đánh mạnh, họ lấy cành cây cột trên đó một lớp cỏ khô dày rồi lao vào đánh nhau. Vì tránh tổn thương nên họ quyết định không vận khí để đánh.
Do chưa từng đánh nhau nên hai người lao thẳng vào nhau mà đánh.
Chỉ thấy Lâm Ngọc giương cao cành cây đập thẳng xuống đầu Tần Trạch.
Tần Trạch cũng không tránh mà dùng cành cây nằm ngang chặn lại. Lâm Ngọc thấy vậy thì lại giáng thêm một bổ nữa.
Nhưng lần này Tần Trạch lại lui lại, khi cành cây vừa chạm đất thì hắn ngay lập tức vọt lên đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc quá sợ hãi đang định lui lại thì vấp một cái ngã ngửa ra sau. Tần Trạch không kịp dừng lại đã ngã sấp xuống. Tràng diện lâm vào lúng túng.
Hai người nhanh chóng tách ra, Tần Trạch mặt đỏ lên
- Xin lỗi, ta không cố ý.
- Không sao.
Lâm Ngọc đáp lại một câu rồi lại tiếp tục ngồi đả toạ.
Tần Trạch xấu hổ cũng ngồi xuống đả toạ.
Trong thân thể hắn, từng luồng huyết khí được di chuyển vòng qua vòng lại trên đó có một loại khí tức nào đó không ngừng gột rửa.
Rất rõ ràng đó chính là nội hoả, sau khi được nội hoả tinh luyện thì huyết khí trở nên mờ nhạt dần, từ trong đó tuôn ra một luồng tinh khí tinh khiết.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, trông có vẻ chuyển hoá rất nhanh nhưng thực tế là huyết khí rất nhiều cho nên sự chuyển hoá trở nên chậm chạp.
Với tốc độ này, muốn đạt được luyện huyết nhị trọng thì không biết phải bao giờ.
Thời gian dần qua đi, bóng tối bao phủ xuống làm cho khu rừng lâm vào tĩnh lặng.
Một đêm yên bình cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.