Chương 78: Lạc Tuyết
Nhìn Lạc Sương cùng hộ vệ mang bảo kiếm đi xa, Lạc Lân thở dài, lắc đầu, hắn ung dung đi ra khỏi đại điện, nhìn lên trời mà than thở.
- Hi vọng các ngươi mạng lớn.
Nhắm mắt lại, hắn nhẹ thở dài một hơi, chuyện cũng đã làm rồi, có hối hận cũng không kịp.
Cùng lúc đó, phía ngoài Lạc Thành, tại một nơi tập trung, Tần Trạch lặng lẽ tiến vào đây, hắn vốn tốc độ nhanh, lại thêm dốc sức chạy, chỉ mất hai ngày hắn đã đến.
- Nghe nói chưa, Bí Tướng Quân hai ngày sau sẽ xuất phát từ Hoàng Đô đến Lạc Thành, tiêu diệt Lạc gia.
Một thanh âm nhỏ truyền vào tai Tần Trạch, hắn nhìn qua hướng truyền đến, thấy hai tên nam tử đang chụm đầu nói nhỏ.
Điệu bộ này vừa nhìn là biết đang lan truyền tin tức, chắc lại là thế lực nào đó muốn giở trò.
Không để ý đến hai người này, Tần Trạch cần tìm cơ hội thăm dì chút thông tin về thanh bảo kiếm kia, đến giờ hắn vẫn còn không hiểu, rốt cuộc là bảo vật gì mà có thể đổi lấy Địa cấp tài nguyên.
Hắn tìm một tên có vẻ thông thạo tin tức, ném cho vài trăm lượng hoàng kim, dò hỏi.
- Huynh đệ, tin tức của ngươi như thế nào?
Tên kia vừa nhìn thấy hoàng kim, hai mắt sáng lên, vội vàng cất đi, hưng phấn nói.
- Haha, đại ca, huynh không biết, tin tức của ta chính là số một vùng này, chỉ cần huynh muốn biết, ta đều có thể nói, dù chỉ là một chút.
Tần Trạch hoài nghi nhìn tên này một chút, khoa trương như vậy sẽ không phải là khoác lác chứ, thường thì mấy tên này chỉ giỏi phô trương thanh thế, nhưng sự cũng đã rồi, Tần Trạch chỉ có thể thử hỏi.
- Không biết ta có thể biết bao nhiêu về thanh bảo kiếm của Lạc gia.
Bảo kiếm Lạc gia, vừa nghe vậy, tên kia kinh ngạc nhìn Tần Trạch, sau đó cười lên.
- Haha, ta chỉ nghe có người hỏi thông tin Lạc gia chủ, thực lực Lạc gia, chưa ai hỏi đến bảo kiếm Lạc gia, đại ca huynh quả nhiên là đặc biệt.
Thấy Tần Trạch không phản ứng, hắn giả khục một cái, nhanh chóng nói.
- Mọi người đều biết Lạc gia có bảo kiếm nhưng không biết Lạc gia vốn không có bảo kiếm mà là bảo vật.
- Ồ, bảo vật gì vậy, có thể nói nghe thử.
Tần Trạch hứng thú, vậy mà tin tức lan truyền bên ngoài đều là sai lầm, không biết tên này có đáng tin hay không.
Vốn Tần Trạch đang đợi câu trả lời, nhưng lại thấy tên kia nhìn mình chằm chằm, khoé miệng hắn giật một cái, nhưng cũng chả chú ý lắm, ném luôn vài ngàn lượng cho hắn.
Tên kia hoan hỷ, thu tiền lại, êm tai mà kể.
- Bảo vật này chỉ xuất hiện một lần, nghe nói trong lúc vô tình nhìn thấy một thanh kiếm nên người ta coi đó là bảo kiếm.
Ngừng một chút, hắn lại cười lên.
- Haha, một lũ ngu xuẩn, chỉ một thanh kiếm loáng thoáng xuất hiện mà có thể bị Hoàng Triều chú ý, quả là hoang đường.
Nghe vậy, Tần Trạch nheo mắt lại, xem ra tên này biết không ít, hắn hứng thú mà hỏi.
- Ồ, nói như vậy là có ẩn tình.
- Không sai, chính là có ẩn tình, Lạc gia không hề có bảo kiếm, bọn họ nắm trong tay là một viên châu, tên gọi Trấn Hoả châu.
Trấn Hoả châu, Tần Trạch giật mình, trong tay hắn còn nắm một viên Trấn Vụ Châu đây, không biết có liên quan gì đến nhau hay không.
Chưa kịp Tần Trạch dò hỏi, tên kia đã nói tiếp.
- Ta tận mắt nhìn thấy viên châu này phát lực, quả nhiên là kinh khủng, lửa đỏ phun ra cả một vùng trời, thiêu đốt mọi vật xung quanh nó, bảo vật như vậy mới xứng đáng để Hoàng Triều chú ý.
Tần Trạch nhíu mày, uy lực mạnh như vậy sao, nhưng sao hắn không cảm thấy Trấn Vụ Châu mạnh cỡ nào.
Mà lại, nhìn tên này không đáng tin lắm, Trấn Hoả châu dù gì cũng là bảo vật, há có thể bị một tên bán tin tức nói ra vanh vách như thế.
Hứng thú, Tần Trạch nhẹ thả thần niệm thăm dò chút, vốn hắn nghĩ nơi đây cao nhất võ sư nên không thèm thăm dò, nhưng hiện tại không được.
Thần niệm quét tới quét lui trên người tên kia mấy lần, trong lòng Tần Trạch cười khẩy, thì ra là một tên tông sư, khó trách hắn nói tận mắt thấy bảo vật kia, nói không chừng còn là Lạc gia dùng để đánh hắn.
Tần Trạch mặc kệ, chuyện không liên quan đến hắn, không cần quá quan tâm.
- Ngươi có biết bảo vật này câp bậc gì không, chi ít cũng là Thiên cấp chứ.
Tần Trạch hứng thú dò hỏi.
- Thiên cấp, ta cũng không biết, dù sao ta chỉ thấy qua vật này là mạnh nhất.
Hắn gãi đầu lúng túng, thể hiện rõ vẻ xấu hổ do thiếu kiến thức.
Tần Trạch nhíu mày, xem ra là không thể moi thêm chút tin tức nào rồi, tiện tay thưởng cho tên này chút tiền, hắn xoay người mà đi.
Đợi Tần Trạch đi xa, tên nam tử này lắc lắc đầu, lẩm bẩm.
- Người trẻ tuổi a, chỉ chăm chú vào bảo vật, thử hỏi bản thân ngươi có đủ thực lực nắm giữ sao, ài.
Tần Trạch đương nhiên sẽ không nghe thấy câu nói này, hắn đang nhẹ nhàng tiến bước đến khi vực trung tâm, nơi đó nhiều người qua lại, nói không chừng còn nghe được chút thông tin hữu ích.
Nhưng còn chưa chờ đợi bao lâu, dòng người ngay lập tức nổi loạn, kéo nhau chạy về một hướng.
Từ trong dòng người, Tần Trạch có thể nghe loáng thoáng thanh âm.
- Mau lên, nói không chừng chậm thì lại chạy mất bây giờ.
- Haha, Lạc gia đại tiểu thư quả nhiên can đảm, vậy mà laii dám trốn.
- Hừ, không trốn chả lẽ đợi c·hết, nàng không quan trọng, quan trọng là bảo kiếm đang trên người nàng.
- Ta không tin nhiều người như cậy còn để một người chạy mất.
Nghe nghe, Tần Trạch hiểu, xem ra là Lạc gia đại tiểu thư mang theo bảo kiếm chạy trốn, nhưng lại bị lộ thông tin, hiện nay mọi người đang đuổi g·iết nàng.
Tần Trạch không hiểu, đã là trốn chạy đương nhiên sẽ rất cẩn thận, căn bản không thể có chuyện bị lộ thông tin, nếu hắn nghĩ là đúng, chuyện này tất có kì quặc.
Không lâu sau, Lạc Tuyết cùng Lạc Thất đã bị đám người bao vây, hai người đứng giữa vòng tròn, như hai con gà bị đám sói bao quanh.
Một tên đại hán, thực lực coi như là mạnh nhất ở đây nhảy ra trước, gào lên.
- Haha, Lạc đại tiểu thư, thức thời thì giao bảo kiếm ra đây, chúng ta sẽ lưu cho ngươi toàn thây.
Mọi người xung quanh ngay lập tức cười rộ lên, nhao nhao mở miệng chế giễu, tình cảnh này mà muốn lưu lại toàn thây, chính là chuyện hoang đường.
- Hừ, bảo kiếm gì, ta không hề có bảo kiếm nào cả, các ngươi tìm lầm người.
Lạc Tuyết hừ lạnh nói, nàng thấy hôm nay khó tránh khỏi c·ái c·hết, không cần khách khí với bọn này, cho dù thực lực nàng không đủ, cũng phải giữ lại chút cương quyết sau cùng.
- Không cần nói nhảm, mặc kệ ngươi có bảo kiếm hay không, chúng ta sẽ tự kiểm tra, còn tên kia, ngươi là hộ vệ đúng không.
Tráng hán lười nói cùng Lạc Tuyết, quay qua hướng Lạc Thất mà hỏi.
Thấy Lạc Thất không thèm để ý bản thân, ngay cả miệng cũng không mở một cái, nộ khí trong lòng hắn nổi lên, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói.
- Huynh đệ, ta biết ngươi là hộ vệ, chỉ cần ngươi mang bảo kiếm trên thân nàng cho chúng ta, ngươi có thể tùy thời rời đi.
Lạc Thất vẫn không động đậy, chỉ che mình phía trước Lạc Tuyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào tráng hán.
- Hừ, nếu các ngươi đã không muốn nghe lời thì c·hết đi.
Tráng hán hừ lạnh, theo sau hắn đi ra thêm mười mấy người, nhảy thẳng đến chỗ hai người Lạc Tuyết, muốn dùng số lượng mà nghiền ép hai người.
Lạc Thất vốn đã là võ sư bát trọng, thực lực không cần phải bàn, Lạc Tuyết tuy không quá mạnh nhưng cũng là một đời thiên kiêu, hai người phối hợp, miễn cưỡng không rơi vào thế hạ phong.
Tần Trạch nấp trong đám người, thần niệm quét tới quét lui qua người Lạc Tuyết cùng Lạc Thất, nhưng không hề tìm thấy Trấn Hoả châu.
Còn thanh kiếm sau lưng Lạc Tuyết, Tần Trạch chính là lướt qua rồi thôi, tuy có chút linh quang, coi như Hoàng cấp binh khí, lừa chút tông sư không có mắt thì được.
Nhưng dáng vẻ Lạc Tuyết lại rất quý trọng thanh kiếm này, chẳng lẽ nàng không biết đây là đồ giả sao, Tần Trạch không hiểu, hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không tìm thấy câu trả lời.
Lúc này, thế trận đã có thay đổi, do phải chống cự nhiều người cùng lúc, tiêu hao nhiều chân khí, Lạc Tuyết cùng Lạc Thất đã lâm vào thế khó.