Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 77: Lạc Gia




Chương 77: Lạc Gia

Một lát sau, một bóng đen hiện lên cách đó khá xa, nhanh chóng chạy lại gần Tần Trạch, hành lễ nói.

- Tuyết Ảnh gặp qua đại nhân.

Không sai, chính là Tuyết Ảnh, người liên lạc của Tần Trạch, hắn cùng nàng cũng đã gặp mấy lần, Tần Trạch cũng ngờ nàng giao chút thông tin lông gà vỏ tỏi ở Linh Thành về Vạn Chân Hoàng Triều, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ nhận lại phản hồi rằng tin tức không đủ giá trị, nên không có phần thưởng.

- Ừm, tìm ta có chuyện gì?

Không sai, cuộc gặp hôm nay không phải do Tần Trạch chủ động tìm đến, ttong lúc tiến hành thiên kiêu đại hội, Tuyết Ảnh liên lạc với hắn, hẹn gặp.

- Phía Hoàng Triều gửi tin tức, có nhiệm vụ đặc biệt, ngài có thể nhận hoặc không.

Tuyết Ảnh không vòng vo, nói luôn mục đích đến, giao lưu vài lâng nên nàng cũng coi như biết tính cách của Tần Trạch.

Hắn vốn định cự tuyệt, nhiệm vụ của thế lực lớn như Huyết Ảnh Lâu có giá trị hơn nhiều, nhưng ngẫm lại, Vạn Chân Hoàng Triều vốn biết hắn là đại tông sư, nay lại cố tình giao nhiệm vụ đặc biệt cho hắn, thù lao chắc cũng không ít.

- Có thể nói nghe thử sao?

- Có thể.

Tuyết Ảnh tìm một hòn đá ngồi xuống, thong thả nói.

- Phia Tây Bách Bộ Hoàng Triều, có một tiểu gia tộc, Lạc gia, trong Lạc gia chỉ có ba tên tông sư trông coi, vốn Lạc gia không đáng lên mặt bàn, nhưng gần đây, có tin tức cho rằng trong Lạc gia có một thanh bảo kiếm.

- Mặc dù không phải kiếm hoàn chỉnh, chỉ có một mảnh nhưng uy lực phi thường, thậm chí còn có ý thức tự chủ, Bách Bộ Hoàng Triều cho rằng đây là đồ tốt, nếu có thể rèn lại, nói không chừng lại là Thiên cấp binh khí.

Ngừng một chút Tuyết Ảnh lại nói.

- Họ đã phái đến đó một đội quân, đứng đầu là một tên đại tông sư, vừa vặn ngài cũng là đại tông sư nên.

Nói đến đây, Tuyết Ảnh không nói nữa, nàng biết Tần Trạch hiểu được.



Tần Trạch chính là hiểu rất rõ, không phải là nhờ hắn đi g·iết người c·ướp c·ủa sao, làm gì cần lòng vòng như vậy.

Hắn nghĩ chút rồi nói.

- Vậy thù lao thì thế nào?

- Cái này thì phải xem ngài cần gì, ví như nhờ luyện đan, luyện khí, hay bày trận, vẽ phù, chỉ cần trong năng lực của một vị tôn giả là được.

Tuyết Ảnh vừa nói xong, Tần Trạch ngay lập tức giật mình, tôn giả, nói như vậy, hắn có thể thu hoạch Địa cấp vật phẩm, quyết định, Lạc gia nên diệt.

- Tốt, ngươi báo về là ta đồng ý, còn nữa, có thể nói tại sao lại là ta hay không.

Tần Trạch dứt khoát đồng ý, đồng thời hỏi thêm vấn đề, hắn nghi hoặc, làm sao lại có chuyện tốt đụng trúng hắn như vậy.

- Nói thật, ta đã điều tra qua, ngài là đại tông sư đầu tiên trà trộn vào Bách Bộ Hoàng Triều, nên việc này chỉ có thể nhờ ngài.

Tuyết Ảnh ngại ngùng nói, nghe nàng nói như thể Tần Trạch đây là lựa chọn bất đắc dĩ.

Tần Trạch kinh ngạc, nói vậy, hắn là người đầu tiên, khó trách Hoàng Triều hào phóng như vậy, cung cấp một đống tài nguyên tu luyện tới đại tông sư đỉnh phong, nếu có mấy người như hắn vậy, không phải là lỗ vốn sao.

Được rồi, cho dù hắn chỉ là thử nghiệm cũng không có cách nào, thực lực dưới người, chỉ có mệnh nghe theo.

Từ biệt Tuyết Ảnh, Tần Trạch bay thẳng về phía Tây Bách Bộ Hoàng Triều.

Phía Tây là nơi có nhiều thế lực nhất Bách Bộ Hoàng Triều, nơi đây tụ tập các thế gia, tông môn từ lớn tới bé tranh giành địa bàn, nguyên nhân chủ yếu là do nằm cạnh một mỏ nguyên thạch lớn.

Cứ năm mươi năm một lần, các thế lực sẽ so đấu để phân chia lợi nhuận, cho nên nơi đây không chỉ tụ tập nhiều cường giả mà còn rất nhiều trận chiến sinh tử xảy ra.

Ở phía Tây này có một toà thành đặc biệt, tuy không phải mạnh nhất, nhưng hiện tại chính là nóng nhất, không sai, chính là Lạc Thành, do Lạc gia xây dựng, cũng chính là pháo đài của cả Lạc gia.

Hiện nay xung quanh Lạc Thành đã chật kín người, mọi người tuy biết bản thân vô duyên với bảo kiếm, nhưng cũng muốn tận mắt nhìn thấy chận triến của Lạc gia cùng cường giả Hoàng Triều phái tới.

Dù Lạc gia có bảo kiếm mọi người đều biết, nhưng không ai động thủ, kể cả các thế lực có tôn giả trấn giữ, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì Bách Bộ Hoàng Triều phái người đến.



Tuy tôn giả rất mạnh, nhưng cũng có hạn, chỉ riêng một Hoàng Triều chi ít cũng có mấy tôn giả trấn giữ, chên lệch vừa nhìn vào là đủ hiểu.

Trong Lạc Thành, Lạc gia gia chủ Lạc Lân đang bàn đối sách cùng các trưởng lão.

- Nghe nói lần này đến đâ là Bí Tướng Quân, ai biết kẻ này.

Lạc gia gia chủ, một kẻ trung niên uy nghiêm, hỏi.

Các vị trưởng lão phía dưới đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Đại trưởng lão lên tiếng.

- Bẩm gia chủ, lão phu từng gặp qua vị Bí Tướng Quân này, kẻ này âm mưu vốn không có, chỉ có thể dựa vào vũ lực mà làm tướng quân, tuy vậy, uy danh của hắn cũng không nhỏ.

Nghe Đại trưởng lão nói thế, mọi người đều trầm mặc, nói như thế khác nào không nói, người ta không có âm mưu thì thế nào, chỉ cần vũ lực của hắn đã đủ san bằng Lạc Thành.

Tuy nói Lạc Thành được bọn họ kinh doanh từ lâu, cũng có Huyền cấp hộ thành đại trận, nhưng dù vậy, cũng không thể chống đỡ đại tông sư được bao lâu nha.

- Ài, được rồi, dựa vào mật đạo, đưa đám trẻ đi đi, coi như gửi gắm chút tương lai.

Lạc Lân chán nản khoát tay, hội nghị như vậy không biết đã có bao nhiêu lần, nhưng lần này không giống, Bí Tướng Quân đã đến gần, không thể chần chừ thêm nữa.

- Mau gọi Tuyết nhi đến gặp ta.

Như nhớ ra cái gì đó, Lạc Lân hướng về một tên thị vệ phân phó.

Lạc Tuyết, là Lạc gia đại tiểu thư, năm nay hai mươi tuổi, cũng đã là võ sư ngũ trọng, có thể coi là một tiểu thiên tài.

Lạ Lân có hai nữ nhi, được xưng là Lạc gia song hoa, tuy không phải tuyệt thế giai nhân, nhưbg cũng coi như lộng lẫy, danh xứng với thực.

Chốc lát sau, Lạc Tuyết tìm đến, vừa tiến vào đại điện, nàng đã hành lễ.



- Tuyết nhi gặp qua phụ thân.

Lạc Lân ngay lập tức nở nụ cười hiền từ, ôn hoà nói.

- Tuyết nhi đã đến sao, đứng lên đi, ta có việc cần bàn giao.

- Ừm, không viết phụ thân có việc gì muốn bàn giao.

Nàng nghi hoặc, không phải thường ngày phụ thân yêu chiều Lạc Sương hơn sao, sao nay lại muốn giao cho nàng.

- Hiện Lạc gia ta nguy hiểm bủa vây, không biết ngày sau thế nào, nay ta muốn con mang theo bảo kiếm trốn đi khỏi Lạc Thành, về sau có cơ hội thì báo thù.

Lạc Tuyết nghe vậy, hai mắt đỏ lên, thật không ngờ lúc nguy hiểm như thế này, phụ thân lại dành đường sống duy nhất cho nàng.

- Phụ thân, Tuyết nhi há có thể bỏ mặc ngài mà chạy, ta phải ở lại cùng ngài chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Lạc Tuyết rất kiên định, nàng thấy, hi vọng ở tương lai còn không bằng liều một lần hiện tại, há có thể làm rùa đen rút đầu, bỏ mặc thân nhân mà chạy.

- Ài, ngươi chung quy vẫn còn quá trẻ, Lạc Thất, đưa đại tiểu thư đi, theo hướng Bắc mà đi, đừng để lộ tung tích.

Chỉ thấy Lạc Lân ra lệnh một tiếng, từ trong bóng tối có một tiếng đáp lại, một thân ảnh hiện lên mang lấy Lạc Tuyết cùng bảo kiếm mà Lạc Lân đưa cho, rồi chạy đi.

Lạc Lân nhìn bóng hình đi xa của hai người mà thở dài, nói thật hắn cũng muốn chạy, nhưng trong Bách Bộ Hoàng Triều này, hắn còn có thể chạy hay sao, hi vọng bản thân Lạc gia chủ hắn có thể thu hút sự chú ý.

Thở dài một tiếng, Lạc Lân lại phân phó.

- Gọi nhị tiểu thư đến đây.

Lạc Sương, Lạc gia nhị tiểu thư, tuy chỉ mới mười chín tuổi nhưng cũng đã là võ sư nhất trọng, thiên phú không kém tỷ tỷ Lạc Tuyết bao nhiêu.

Chỉ chốc lát sau, một hiếu nữ nhí nhảnh nhảy đến, rất tự nhiên mà chào Lạc Lân, không hề hành lễ rườm rà như tỷ tỷ của nàng.

- Phụ thân, ngài gọi ta đến có phải vì tên Bí Tướng Quân gì đó hay không, sao chúng ta không dốc toàn gia tộc mai phục hắn, ta không tin dùng nhiều người như vậy, không đè c·hết hắn.

Vừa đến, nàng đã phun ra một tràng, căn bản không để ý sắc mặt ưu sầu của phụ thân.

Lạc Lân cũng không trách, tính cách Lạc Sương vốn thế, không cần quá để ý, hắn chỉ từ tốn nói.

- Sương nhi, hiện nay Lạc Thành lâm nguy, ta muốn con mang theo bảo kiếm, theo mật đạo mà ra khỏi thành, nhớ kĩ, đợi sau này có cơ hội, phải trả thù cho Lạc gia.