Chương 76: Rời Đi
Suốt một ngày, mặc dù có khá nhiêu khách tới cửa, nhưng nhìn chung, chỉ có Lâm gia có thể so sánh với q·uân đ·ội Linh Thành, nhìn qua là biết ngay chọn cái nào.
Lâm gia tuy là đại gia tộc, nhưng rắc rối trong gia tộc là giải quyết khó khăn nhất, một khi gia nhập, thì cả đời chính là kẻ dưới.
Nhưng q·uân đ·ội thì khác, nơi đây thực lực là nhất, ai thực lực cao người đó lãnh đạo, con đường thăng tiến chính là có thể nhìn thấy, nhưng về mặt đãi ngộ sẽ không thể nào so với gia tộc.
Long Thần ngạo khí chính thịnh, há có thể khom lưng uốn gối, hắn quả quyết loại bỏ Lâm gia, đáp ứng lời mời của Giám quân.
Ba người dắt tay nhau đến Doanh trại, nơi đây vốn nên uy nghiêm, tràn đầy sĩ khí mới đúng với một doanh trại thực thụ, nhưng hiện nay, không khí nơi đây ảm đạm, tiêu điều từ đây có thể hiểu được tổn thất trong trận chiến kia là lớn cỡ nào.
Chưa kịp đi vào, đã có người tới đón ba người họ, điều này chứng tỏ Giám quân rất coi trọng chuyện này, không coi trọng không được, võ sư tuy không mạnh nhưng cũng không yếu, giờ khắc này mà có thêm một võ sư chính là thêm một phần lực lượng.
Ba người được dẫn vào trong một căn phòng, nơi đó đã có một vị nam tử chờ sẵn, hắn có nét uy nghiêm hiện trên khuôn mặt, sắc mặt uy không tốt lắm, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hiền hoà.
Thấy ba người Tần Trạch đến, hắn tiến lên chào hỏi.
- Haha, các vị tiểu hữu đã đến, mời ngồi, mời ngồi.
Thái độ của tên này ngay lập tức làm cho ba người cảm thấy thụ sủng nhược kinh, một tông sư mà niềm nở với mấy võ sư như vậy, quả là chưa thấy bao giờ.
- Giám quân đại nhân khách khí, chúng ta chỉ là mấy tên tiểu bối, há có thể chịu đựng được.
Long Thần tiến lên trước một bước, khom người khiêm tốn nói, thái độ của hắn có vẻ làm giám quân rất hài lòng.
- Haha, tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không sai, không sai.
Giám quân cười vang tán thưởng, mời ba người ngồi xuống, hắn rất nhanh lại nghiêm mặt.
- Chắc hẳn ba vị tiểu hữu cũng biết, mục đích ta mời các ngươi đến đây, ta đi thẳng luôn vào vấn đề chính, rốt cuộc ba vị có đồng ý gia nhập quân doanh hay không?
Tần Trạch ba người cũng trịnh trọng lên, đối mặt quyết định như vậy, cho dù ngươi không coi trọng cũng không thể mất phép tắc.
- Giám quân đại nhân nói đùa, nếu chúng ta đã đến đây, không phải là đã có câu trả lời hay sao.
Long Thần chắp tay nói, hắn cũng không vòng vo, đòi hỏi lợi ích, hắn muốn thành tâm gia nhập vào quân doanh, với hi vọng sẽ được thành tâm bồi dưỡng.
Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ ngồi im không nói, giờ khắc như này tốt nhất vẫn để một mình Long Thần nói chuyện, tránh xen miệng vào làm người khác suy nghĩ lung tung.
Giám quân thấy thế rất hài lòng, hắn nhìn ba người một chút như chợt nhớ ra điều gì, nói.
- Đúng rồi, ba vị tiểu hữu là muốn cùng nhau chung một đội, hay là tách ra mỗi người một đội, dù sao với thực lực ba vị thì ta hướng về cách thứ hai hơn.
Ba người nhìn nhau một chút, vốn tưởng sẽ làm từ tiểu binh sĩ đi lên, thật không ngờ lại được làm ngay đội trưởng, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, ba người đều là võ sư, cũng coi như có chút danh tiếng, cả lực lẫn danh đều có, làm cái đội trưởng dư sài.
Ngẫm nghĩ một chút, bọn họ vừa gia nhập, chưa có công lao lại chiếm lây ba vị trí đội trưởng, làm người không nên như thế, tốt nhất vẫn là khiêm nhượng một chút.
Nghĩ vậy, ba người nháy mắt ra hiệu vài cái trao đổi, Long Thần gượng cười khiêm tốn đáp.
- Đa tạ Giám quân đại nhân coi trọng, chúng ta không có bản lãnh lớn như thế, cứ để chúng ta điều hành một đội quân là được rồi.
Giám quân nghe vậy kinh ngạc, vốn tưởng ba người ngạo khí đầy mình đáp ứng luôn, như vậy mới đúng tuổi trẻ thiên kiêu, thật không ngờ lại có thể khiêm tốn lại, coi như có tương lai.
- Tốt, nếu ý kiến các ngươi đã như vậy, ta cũng không nói gì thêm, đội quân thứ mười sẽ do các ngươi quản.
Nói xong, giám quân móc ra một cái lệnh bài nhỏ, ném cho Long Thần.
- Đây là lệnh bài của ngươi, chỉ cần họ thấy sẽ tự động nghe theo ngươi, nhưng nên nhớ chung quy vẫn chỉ là ngoài mặt.
Giám quân ẩn ý mà nói, hắn đột nhiên nhớ ra thứ gì, cười haha.
- Haha, quyên mất, các ngươi vẫn chưa biết tên của ta đúng không, cũng không thể gọi giám quân mãi được, nhớ kĩ ta họ Hề, về sau cứ gọi Hề giám quân là được.
Ba người Tần Trạch nghe vậy, suýt bật cười nhưng nhịn lại được, vội hành lễ lần nữa, nhưng lần này là tư thế của thủ hạ, không phải là vãn bối như vừa nãy.
- Thuộc hạ gặp qua Hề giám quân.
Hề giám quân rất hài lòng, khoát tay bảo ba người đứng lên, thẳng tay tiễn khách, trông bộ dáng của hắn, có lẽ hôm nay khách mời không ít.
Rời khỏi phòng, ba người đi thẳng đến chỗ ở của đội mình, Long Thần là đội trưởng nên có căn lều lớn một chút, Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ chỉ có thể coi như phụ tá hai bên.
Tuy đãi ngộ khác nhau, hai người họ cũng không để ý, chỉ cần có tông sư phía trên làm chỗ dựa là đủ, hằng tháng vẫn có tiền lương chảy vào túi, tốt hơn làm tán tu nhiều.
Đội quân thứ mười này không có quá nhiều người, một đội như vậy có khoảng một ngàn thành viên, chia làm mười tiểu đội, mỗi tiểu đội tầm trăm người có đủ thể loại, nhưng chủ yếu là võ giả từ lục, ngũ trọng trở xuống, còn võ giả thất trọng trở lên được làm tiểu đội trưởng.
Mười tên này hiện tại là dưới quyền của Long Thần, chỉ cần mười tên này nghe Long Thần thì toàn quân cũng sẽ là như vậy, nhưng việc này lại không dễ dàng, nếu dùng võ lực áp chế rất có thể sẽ phản tác dụng.
Nhưng nếu dùng thời gian đến hao mòn thì không biết mất bao lâu, Tần Trạch chính là không thèm nghĩ những chuyện này, hắn cần ra ngoài một chuyến, mưu cầu thực lực của mình, chứ không phải ở đây đấu tranh âm hiểm.
Đợi đến lúc tụ họp, Tần Trạch lên tiếng trước.
- Ta cần ra ngoài một chuyến, có thể lần này sẽ mất khá lâu, lúc trở lại các ngươi chắc cũng đã sớm là tông sư.
Hắn dùng một giọng cảm khái, thông báo cho hai người biết.
- Cái gì, không phải ngươi vừa về sao, hiện tại lại phải đi rồi.
Long Thần rất kinh ngạc, Tần Trạch chẳng lẽ ở ngoài có chuyện gì giấu bọn hắn.
- Đúng vậy a, Tần Trạch, sao lại phải ra ngoài liên tục vậy, chẳng lẽ ngươi có chuyện gì giấu chúng ta.
Lưu Nhược Vũ cũng xen vào hỏi.
Tần Trạch bình tĩnh, hắn có thể hiểu phản ứng của hai người, chỉ ung dung thản nhiên nói.
- Không có chuyện gì, ta tu luyện vốn chậm, nay lại phải núp trong quân doanh, tốc độ sẽ càng rơi xuống hơn, rất nhanh sẽ bị các ngươi bỏ xa, vậy nên ta muốn ra ngoài tìm chút cơ duyên.
Nghe Tần Trạch nói vậy, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ trầm mặc, họ hoàn toàn nghe hiểu, Tần Trạch đây là đang liều mạng đuổi theo bước chân của họ, nghĩ lại cũng đúng, nếu đổi lại họ là người bị tụt sau cũng sẽ lựa chọn như vậy.
- Ài, được rồi, chúng ta có thể hiểu, ngươi muốn đi bao lâu.
Long Thần thở dài, hắn không cố ngăn cản cũng không có tư cách cản, mỗi người đều có lựa chọn của mình, không cần người khác nhúng tay vào.
- Chắc khoảng hơn hai năm, hi vọng lúc ta trở về, các ngươi vẫn ở đây.
Tần Trạch cũng ảo não nói, lần này hắn không đột phá đại tông sư tam trọng là sẽ không trở về, cho nên không thể xác định thời gian trước được.
- Tốt, chúng ta sẽ chờ ngươi trở về, sau đó lại đi đến nơi khác phồn hoa hơn, như Hoàng Đô chẳng hạn.
Long Thần vỗ vai Tần Trạch, nói lớn, hắn cũng rất hi vọng Tần Trạch sẽ đuổi kịp hắn cùng Lưu Nhược Vũ, ba người cùng tiến lên mới có cảm giác thành tựu.
Ba người lại hàn huyên một lúc mới tách ra, Tần Trạch thì về chuẩn bị chút đồ đạc, tuy hắn có trữ vật giới chỉ, nhưng hiện tại hắn là võ sư, ra ngoài cần tay nải.
Sáng sớm hôm sau, trước cửa quân doanh, Tần Trạch chính thức vẫy tay tạm biệt Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, bước xa dần khỏi ánh mắt của hai người.
Hắn đi thẳng đến một ngọn núi gần Linh Thành, nhét tay nải vào trong nhẫn, lặng yên đứng chờ.