Chương 75: Kết Thúc
Bên này, Tần Trạch đã tìm ra h·ung t·hủ kia, một tên thanh niên tuấn tú, lịch sự đang nằm thoi thóp bên chân tường thành, do bên này khuất nên rất ít người để ý đến.
Tần Trạch nhìn tên này, một cảm giác quen thuộc hiện lên, không lẽ hắn cùng người này từng gặp qua.
Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Trạch nhớ ra, nếu hắn nhớ không lầm, khoảng hơn mười năm trước, tại Vạn Chân Hoàng Đô, có lừa bán công pháp cho một tiểu tử, tên là Sở Phàm thì phải.
Thật không ngờ lại gặp gỡ ở đây, thần niệm dò xét một chút, không ngờ tên này đã là tông sư tứ trọng, tốc độ tu luyện này thật làm hắn hâm mộ.
Ừm, Tần Trạch đột nhiên phát hiện trong người Sở Phàm có thứ gì đó ảnh hưởng đến thần niệm của hắn, liếc thấy xung quanh không có người, Tần Trạch hạ xuống, thò tay vào áo Sở Phàm móc ra.
Một viên ngọc trong suốt, trong đó hiện lên những đám sương mù kì ảo, Tần Trạch có thể cảm giác nó hình như có chút ý thức, không lẽ đây là Thiên cấp bảo vật, thông thường, đến Địa cấp bảo vật là có chút ý thức, nhưng viên ngọc này không chỉ có một chút như vậy.
Thầm xui xẻo cho Sở Phàm vài tiếng, Tần Trạch nhét viên ngọc vào trữ vật giới chỉ, lặng lẽ ẩn thân rời đi, dù hắn có chút quen biết với Sở Phàm, nhưng cũng không thể thấy lợi mà bỏ qua.
Phía bên này, lão ẩu cùng hắc viên đã đánh kịch liệt, ba động không ngừng truyền ra xung quanh, chiến trường cũng đã bị ảnh hưởng đến, vô số võ giả cùng đê giai yêu thú bị dư ba đ·ánh c·hết tại chỗ.
Thành chủ sắc mặt càng lúc càng đen, chiến trường của hắn cũng bị ảnh hưởng, vừa phải chống đỡ yêu thú, lại phải phân tâm chặn dư ba, hắn thật sự không chịu nổi.
Nhưng dù khó chịu thế nào, hắn cũng không dám biểu hiện ra, nếu để lão ẩu thấy rất có thể sẽ bỏ đi, mặc kệ Linh Thành sống c·hết, dù sao người ta không thân chẳng quen, có sao lại phải liều mạng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vài t·iếng n·ổ lớn vang lên, lão ẩu cùng hắc viên tách ra, hai bên có đầy thương tích trên người, nếu cứ theo đà này, nói không chừng có thể đồng quy vu tận.
- Khục khục, đạo hữu, dừng tay tại đây đi, tiếp tục cũng không phải là cách.
Lão ẩu ho vài tiếng, nhẹ giọng hướng hắc viên khuyên bảo, cũng không có cách nào, nếu đánh tiếp e rằng lão phải ngã xuống, giờ này, chân khí gần như cạn kiệt, thần niệm cũng gần quá tải, khó có thể chống thêm lâu nữa.
- Gào, nhân loại, ngươi bảo vệ nơi đây nhất thời, há có thể bảo vệ một đời, tuy ta không bắt được tên kia nhưng nơi đây ta nhớ kĩ, sau này cứ mười năm một lần, ta sẽ công thành.
Truyền âm xong, hắc viên ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng, tất cả yêu thú xung quanh nghe thấy đều gào lên theo, trong nháy mắt, chiến trường bị bao phủ bởi tiếng gào rú.
Tất cả yêu thú rống xong một tràng, nhanh chóng kéo nhau rời đi, mọi người thấy cảnh này, reo hò vui mừng, chỉ có đám tông sư dẫn đầu là thành chủ, chạy đến chỗ lão ẩu.
- Vãn bối Linh Thành thành chủ cùng thay mặt tất cả mọi người trong thành cảm tạ tiền bối ra tay cứu giúp.
Vừa đến nơi, thành chủ khom người cung kính hành lễ, các vị tông sư phía sau cũng nhao nhao làm theo.
Lão ẩu tuy mệt mỏi nhưng vẫn trấn định khoát tay.
- Không cần đa lễ, hôm nay ta cũng chỉ là không tiện xem mấy con yêu thú làm loạn thôi.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều có thể cảm nhận một luồng khí phách từ phía lão ẩu truyền ra, đập thẳng vào mặt.
- Tiền bối, ngài xuất thủ đối với chúng ta chính là đại ân, nơi đây không tiện, liệu vãn bối có thể mời ngài về phủ thành chủ ngồi một lát không.
Thành chủ ngỏ ý muốn mời lão ẩu, hắn cũng muốn hiểu chút lai lịch của vị này, cũng như muốn lôi kéo làm quen một chút.
- Không cần, chúng ta cần phải lên đường ngay, tiện thể nhắc các ngươi một chuyện, cứ mỗi mười năm một lần, đám yêu thú này sẽ lại đến.
Nói xong, lão ẩu thảy cây trượng bay lên, kéo theo đồ đệ nhảy lên trên, trong nháy mắt bay mất hút trước mặt mọi người.
Thành chủ ngơ ngác một chút, nhưng hắn cũng hiểu, xem ra là bọn họ không đủ tư cách mời người ta, thôi, vẫn là lo chuyện trước mắt đã, còn chuyện mười năm sau thì từ từ mà tính vậy.
- Tất cả thu dọn chiến trường, báo cáo t·hương v·ong đến phủ thành chủ, ta sẽ xem xét xử lý.
Thành chủ ra lệnh một tiếng, bay thẳng về phủ, mấy tông sư khác cũng lục tục theo sau, bọn họ cần họp gấp một lần.
Những người còn lại chỉ có thể vùi đầu trong đống xác c·hết, tìm kiếm chút di vật còn sót lại của người thân, bạn bè, thu thoảng lại có tiếng thút thít vang lên.
Nhìn chiến trường trơ trọi t·hi t·hể, mùi máu tanh tưởi cùng cảnh tượng ảm đạm trước mắt, Tần Trạch chỉ có thể cảm khái, mạng người quả nhiên rất rẻ mạt.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ hai người ngó ngang ngó dọc, cố gắng tìm thân ảnh của Tần Trạch, trận chiến qua đi, hai người cũng thương tích không ít, tuy vậy, việc đầu tiên họ làm vẫn là tìm Tần Trạch.
Giờ này, Tần Trạch cũng không nhất thiết ẩn thân, hắn hiện ra thân hình, tự tạo vài v·ết t·hương trên người, biểu hiện ra sự mệt mỏi, chạy vội về phía hai người.
- Haha, ngươi đây rồi, vừa nãy ngươi chạy đi đâu làm chúng ta lo lắng quá mức.
Long Thần vỗ vai Tần Trạch, cười hề hề.
- Khục, vừa nãy sơ suất, không may bị dòng người đẩy đi, may mà không đi vào trung tâm chiến trường, nếu không e rằng ta khó trở lại.
Tần Trạch giả khục một tiếng, hơi hoang mang mà nói, hắn cũng không thể nói bản thân nấp đi nhìn người khác đánh nhau sống c·hết được.
- Ài, được rồi, trở về nhà dưỡng thương đi, nhìn ngươi thương thế không nhẹ nha.
Lưu Nhược Vũ xem vào.
- Tốt, về nhà.
Ba người haha cười, quả thật trận này tuy hung hiểm chút nhưng đánh rất sảng khoái.
Ba người vừa nghỉ ngơi được một đêm, ngay sáng sớm đã có người ở trước cửa nhà chờ lấy, đưa cho họ một tấm thiệp mời, xem ra đã có người chú ý đến họ, muốn lôi kéo vào dưới trướng.
Trên thiệp có ghi là Giám quân cho mời, không sai, trong Linh Thành đương nhiên có q·uân đ·ội, đứng đầu bởi một vị Giám quân tu vi tông sư tứ trọng.
Hôm qua, trong trận chiến, q·uân đ·ội tổn thất lớn nhất, cho nên hiện tại chính là lúc cần thêm máu mới, Long Thần ba người đương nhiên sẽ bị nhìn trúng.
- Đây rõ ràng là mời chúng ta gia nhập, vậy có nên đi hay không.
Lưu Nhược Vũ hiếu kì hỏi, nàng thân là nữ tử, không muốn suy nghĩ nhiều vấn đề này nên mới hỏi ý kiến hai người.
- Cái này, để xem đã, dù sao cũng là hẹn ngày mai gặp.
Long Thần chần chừ nói, ý tứ của hắn mọi người hiểu, căn bản chính là muốn chờ xem có thế lực nào tốt hơn q·uân đ·ội mời họ hay không thôi.
Tần Trạch không ý kiến gì, dù sao đây cũng chỉ là một thành trì, thế lực lớn thì có thể lớn bao nhiêu trong mắt Hoàng Triều, hắn chủ cần chú ý đến tiếp sau hành động là được.
Hiện tại, hắn cũng đã là đại tông sư nhị trọng, muốn đột phá tam trọng e rằng cần nhiều nhất hai năm, nhưng nếu có linh dược phụ trợ có thể rút ngắn chút thời gian.
Như vậy, hắn cần có lí do rời khỏi Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, cố gắng tìm chút cơ duyên, tăng tốc độ tu luyện, cách tốt nhất chính là dựa vào nhiệm vụ của Huyết Ảnh Lâu, do hắn là thành viên trong đó nên phần thưởng cũng cao hơn so với nhiệm vụ ở Luyện Huyết Đường.
Mặc dù Huyết Ảnh Lâu ban bố nhiệm vụ hơi bất chính bất tà một chút, nhưng nhìn chung vẫn là đệ tử như hắn thu lợi, cho nên dù là chém chính đạo tu sĩ hắn vẫn sẽ làm.
- Tốt rồi, chúng ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, quay về phòng tiếp tục dưỡng thương đi, còn chuyện này đến ngày mai hãy quyết định.
Long Thần quyết định một tiếng, nhanh chân chạy trước về phòng, chỉ để lại Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ ngơ ngác nhìn nhau, họ còn tưởng Long Thần sẽ đứng trước cửa chờ người ta đến mời nữa kìa.
Thật ra, lúc đầu Long Thần đúng là muốn làm như vậy, nhưng như thế không phải là mất hết mặt mũi thiên kiêu sao, thiên kiêu nào mà lại phải đứng chờ khách, hắn cần cho người khác biết, hắn cũng có ngạo khí.