Chương 74: Hắc Viên
Những người khác không hiểu ý, tưởng hắc viên định t·ấn c·ông, vội vàng nâng v·ũ k·hí, chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này, một lão ẩu bay lên, trên thân toả ra chút uy áp nhàn nhạt, rõ ràng là đại tông sư.
Thấy vậy, mọi người rất kinh ngạc, không ngờ bên mình cũng có cao thủ, chỉ có thành chủ sắc mặt khó coi, trong Linh Thành từ đâu lòi ra hai tên đại tông sư mà hắn không hề hay biết.
Lão ẩu bay đến trước mặt hắc viên, toả thần niệm giao lưu cùng nó.
- Đạo hữu, cớ sao lại t·ấn c·ông địa phận nhân tộc ta, chúng ta trước nay nước giếng không phạm nước sông, mỗi bên một ngả không vui sao.
Cả chiến trường chỉ có Tần Trạch, lão ẩu cùng hắc viên là có thể nghe cuộc hội thoại này, trong mắt những người khác, lão ẩu cùng hắc viên chỉ trố mắt nhìn nhau.
- Nhân loại các ngươi trộm mất Trấn Vụ Châu của ta, hiện tại đã chạy vào đây, ngươi nói xem, sao ta lại đến đây.
Hắc viên từ từ nói, nó không tin, tên trộm kia có thể chạy khỏi đây, trước đó, hắn cũng đã chạy khá lâu, nên rất có thể hiện tại còn đang nằm chỗ nào thoi thóp đây.
- Đạo hữu hiểu lầm, nhân loại nơi đây cùng lắm cũng chỉ tông sư, há có bản sự trộm đồ của đạo hữu.
Lão ẩu có vẻ không vui, nhàn nhạt nói, tuy lão ẩu chỉ là đại tông sư nhất trọng, nhưng yêu thú này cũng vừa nhập tứ giai thôi, nếu động thủ còn chưa chắc ai thắng ai bại đâu.
- Gào, bớt nói nhảm, giao tên đó ra, nếu không ta động thủ.
Hắc viên mất kiên nhẫn, gầm lên uy h·iếp.
- Hừ, một con súc sinh thôi, có lí nào lại phách lối như vậy, nếu đã muốn c·hết, lão thân phụng bồi.
Lão ẩu lần này nói thẳng ra miệng, mọi người đều có thể nghe, lần này lão thật là tức giận rồi, tính khí lão ẩu vốn không nhỏ, lại phải phân giải cùng một con yêu thú, thậm chí nó còn hung hăng như vậy, thử hỏi ai mà không phẫn nộ.
Mọi người phía dưới nghe vậy cũng căng thẳng, vốn tưởng có đại tông sư mò ra, mọi chuyện sẽ ổn thoả, nhưng nhìn tình hình này, một trận chiến là khó tránh khỏi.
Nhìn tình cảnh này, Tần Trạch lặng lẽ rời đi, hắn muốn tìm tên trộm hắc viên nói tới kia, để xem thủ là ai mà có gan lớn như thế, chạy vào sào huyệt tứ giai yêu thú.
Dựa theo hắc viên miêu tả, có thể tên kia đã kiệt sức, nhưng trên chiến trường như này, người kiệt sức là vô kể, nhưng Tần Trạch chỉ cần tìm những người có tu vi tông sư là đủ.
Nếu không phải tông sư, căn bản chạy không khỏi hắc viên, tổng tông sư trong Linh Thành hơn hai mươi người, Tần Trạch đều thấy qua, hắn chắc chắn tất cả đều gần như toàn thịnh, như vậy, chỉ cần tìm tông sư là đủ.
Thần niệm của Tần Trạch toả ra, xảo diệu tránh đi khu vực của hắc viên cùng lão ẩu, hắn di chuyển khắp nơi, muốn nhanh chóng tìm ra h·ung t·hủ.
Lúc Tần Trạch đang tìm kiếm, lão ẩu cùng hắc viên đều mất kiên nhẫn, kéo nhau ra ngoài thành mà đánh.
Chưa được bao xa, hắc viên gầm lên, vung đại chùy nện mạnh về phía lão ẩu, chiêu này tuy không hoa lệ, nhưng do nhục thân hắc viên cực mạnh nên uy lực không thế khinh thường.
Lão ẩu đương nhiên không dám lơ là, cây trượng trong tay vung lên, từ đạo trượng ảnh theo đó xuất hiện, đánh về phía đại chùy.
Hai chiêu v·a c·hạm, một t·iếng n·ổ lớn vang lên, không khí xung quanh bị dạt ra hơn trăm mét, cây cối xung quanh gần như đều bị thổi bật rễ.
Uy thế cực mạnh lan toả đến đám người phía xa, cảm nhận từng luồng gió ập vào mặt, mọi người mới biết đại tông sư đáng sợ.
Ngay cả đám tông sư trong Linh Thành cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nói thật, họ cảm thấy rất không an toàn, trước kia có nghĩ đại tông sư mạnh, nhưng không ngờ mạnh đến mức này.
Nếu đổi lại là bọn họ, nói không chừng chiêu này qua đi, Linh Thành lại không tông sư.
Một chiêu qua đi, hắc viên cùng lão ẩu không có thay đổi quá nhiều, trên thân chỉ nhiều thêm chút bụi đất.
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, lão ẩu biến hoá chiêu thức, dùng luôn Huyền cấp võ kỹ, ở tình trạng này, không dùng đại chiêu là không thể nào thắng nổi.
Cây trượng trong tay lão ẩu bay ra, phân hoá thành mười cái khác nhau, vây quanh hắc viên, toàn thân trượng dần dần sáng lên, như muốn ngưng tụ thứ gì đó.
Hắc viên cảm thấy không ổn, biết rõ đại chiêu mà còn chống đỡ chính là ngu xuẩn, nó gào lên, cây chùy trong tay nhanh chóng ving vẩy loạn xạ, dù không thành chiêu thức nhưng uy lực cực mạnh.
Nó đánh liên tiếp vào một cây trượng trong đó, hơn chục chiêu qua đi, quang mang trên đó dần ảm đạm, như muốn vụt tắt bất cứ lúc nào.
Thấy cảnh này, lão ẩu không đợi được nữa, nhanh chóng kích phát chiêu thức, toàn bộ trượng xung quanh hắc viên phát sáng, một luồng chân khí từ dưới chân hắc viên phóng lên, bao phủ toàn bộ thân hình nó.
Rống!
Hắc viên gào rú thảm thiết, nhưng có vẻ cũng không quá đáng ngại, cũng đúng, yêu thú vốn có nhục thể cường đại, hơn nữa đây còn là một con hắc viên, nhục thân không thể coi thường.
Ánh sáng dần nhạt xuống, hiện ra thân hình hắc viên, trên thân nó chi chít v·ết t·hương nhưng lại không quá đáng ngại, chỉ là nhìn tình cảnh này, lão ẩu vẫn hơn một bậc.
Gào lên một tiếng, hắc viên chủ động t·ấn c·ông, đại chùy trong tay thiên biến vạn hóa, không còn rời rạc như vừa nãy, từng luồng yêu khí vờn quanh đại chùy, chỉ cần chùy đánh trúng, yêu khí sẽ ngay lập tức bộc phát, trọng thương đối thủ.
Chiêu thức tuy tốt, nhưng đại tông sư đã có thần niệm, có thể hoàn mỹ tránh qua, trừ khi tốc độ ra chiêu thật nhanh, nhanh hơn cả thần niệm.
Hắc viên hiển nhiên cũng biết điều này, nhưng nó muốn rút hết sức lão ẩu, dựa trên cường độ nhục thân của nó, chuyện này chỉ còn vấn đề thời gian.
Nhưng lão ẩu cũng không ngốc, lão đương nhiên biết mục đích của hắc viên, vừa di chuyển thân thể, vừa tìm cách ứng phó.
Dây dưa qua lại một lúc, lão ẩu nhìn ra sơ hở, nhanh chóng vận dụng thần niệm muốn bay qua chỗ trống mà tránh đi.
Nhưng sơ hở này vốn do hắc viên cố ý để lộ, nhân lúc lão ẩu vừa bay qua, chùy trong tay hắc viên đã giáng xuống, yêu khí cũng cuồn cuộn từ đó mà ra.
Không xong, lão ẩu vừa định phản kháng, nhưng thế này là không kịp, chỉ có thể đưa chân khí bao quanh toàn thân, đón nhận đòn này chính diện.
Ầm!
Lão ẩu b·ị đ·ánh bay ra ngoài hơn trăm mét, đập thẳng vào một mỏm đá gần đó, khói bụi bay mù mịt.
- Sư phụ.
Một thanh âm truyền đến, chỉ thấy một nữ tử bay thẳng đến chỗ lão ẩu, bới móc trong đống đất đá tìm người, nàng chính là tông sư nữ tử Tần Trạch nhìn thấy lúc trước.
Rất có thể hai sư đồ này đi ngang qua Linh Thành, vừa vặn gặp yêu thú công thành nên trượng nghĩ xuất thủ.
Lạch cạch vài tiếng, thân hình lão ẩu chui ra từ trong đô ga đổ nát, thân mình mang vài vết xước, nhưng nội thương lại làm cho lão ẩu đứng không vững.
Thấy lão ẩu, nữ tử vội chạy đến đón lấy, dò hỏi.
- Sư phụ, người không sao chứ, có b·ị t·hương không.
- Khụ khụ, không sao, còn chưa c·hết được.
Lão ẩu ho sặc sụa vài tiếng, khoát tay nói, sau đó nhìn về phía hắc viên, nhíu mày, tình hình trước mắt, lãi ẩu căn bản không thể nào chiến thắng, nhưng không đánh thì lại không còn cách nào, chẳng lẽ hôm nay phải liều mạng hay sao.
- Gào, nhân loại, đánh tiếp cũng không phải là cách, các ngươi giao tên đó ra thì ta rút ngay lập tức, không cần phải động thêm binh đao.
Hắc viên cũng nhìn ra tình hình, hướng lão ẩu tỏ vẻ muốn đàm phán.
- Hừ, súc sinh, nhân loại chúng ta há có thể để ngươi tùy ý bóp nặn, ta đã nói không có chính là không có.
Lão ẩu mạnh miệng, không có cách nào, vừa này uy phong thế, giờ lại phải nhượng bộ, đó chính là đánh rơi mặt mũi.
- Gào, nhân loại, ngươi đáng c·hết.
Nghe thấy thế, hắc viên gầm lên, lần này nó không thèm dùng chùy, hai tay vung loạn xạ, đập liên tiếp về phía lão ẩu.
Lão ẩu cũng không loạn, nhẹ đẩy đệ tử ra ngoài, cây trượng trong tay liên tục biến hoá, ngăn chặn công kích.
Hai bên gần như là toàn lực mà đánh, mặt đất xung quanh bị cày xới liên tục, từng tiếng vang liên tiếp truyền đến chiến trường bên này.