Chương 73: Tứ Giai Yêu Thú
Tần Trạch yên lặng ẩn thân quan sát toàn bộ chiến trận, nhìn biểu hiện của thành chủ, hắn rất hài lòng, không hổ là tông sư đỉnh phong, thực lực không thể khinh thường.
Thành chủ cùng yêu thú quấn nhau cùng một chỗ, nhưng những tông sư khác lại không như vậy, bọn hắn lâm vào khổ chiến, thường xuyên công kích hụt, thậm chí còn b·ị t·hương.
Bên này, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ cũng không dễ chịu, võ sư đã có tổn thất, một tên lão nhân võ sư bị yêu thú xé thành hai nửa, gặm nhấm trước mặt mọi người.
Còn về võ giả cùng phàm nhân thì càng thảm thiết, huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu la, than khóc cùng tiếng gào rú phẫn nộ vang lên khắp nơi.
Tường thành sớm đã bị nhuộm thành màu máu, xương cốt, t·hi t·hể nằm lăn lóc khắp nơi, những người còn sót lại thì giẫm đạp trên t·hi t·hể mà đánh, bọn họ không thể để những người này c·hết vô ích.
- Aaaaaa.
Một thanh niên trẻ tuổi gầm lên, trước mắt hắn, một nữ tử vừa bị yêu thú cắn mất đầu, hiện còn đang gặm nhấm, thân thể nữ tử run rẩy vài cái, chuẩn bị ngã xuống thì một cái miệng lớn há ra, ngoạm lấy.
Thanh niên kia hai mắt đỏ hồng, cầm v·ũ k·hí lên, lao đến, nữ tử kia là vợ của hắn, hai người chưa kết hôn được bao lâu, hiện lại phải âm dương cách biệt, hắn muốn g·iết hết đám yêu thú này.
Nhưng chưa được mấy bước, một chiếc đuôi rắn vung qua, đánh bay thanh niên ra sau, vừa đúng phía sau có một con yêu thú, há miệng chộp lấy.
Chân trái thanh niên bị cắt đứt nga lập tức, hắn toàn thân giãy dụa, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng, tay chân vung vẩy như muốn lùi lại phía sau.
Hắn bị bao vây bởi một đàn yêu thú, trước sự sợ hãi của hắn, một cái móng vuốt đập xuống, ngay lập tức, đầu thanh niên này bị đạp nát như tương, mấy con yêu thú khác nhanh chóng chạy lại cắn xé.
Tình cảnh như vậy nhiều vô kể, trên chiến trường đầy máu này, bi thương là chuyện không thể tránh khỏi, chẳng qua thanh niên này thực lực yếu mà thôi, nếu hắn đủ mạnh, vợ hắn sẽ không c·hết, nếu hắn đủ mạnh, yêu thú nào dám công thành.
Tần Trạch lặng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn không có chút thương cảm, mỗi người một số phận, không cần quá cưỡng cầu, hắn cũng không muốn nhúng tay vào trận chiến này.
Đang lúc dùng thần niệm thăm dò xung quanh, Tần Trạch phát hiện một nữ tử kì lạ, nói nàng kì lạ cũng không đúng, nàng vẫn như bao nữ tử khác, nhưng có vẻ cao quý hơn, dựa trên cốt linh Tần Trạch dò được, nàng này cũng chỉ tầm hai năm, hai sáu tuổi.
Cầm trong tay một thanh ngọc kiếm, nàng hành tẩu giữa trận địa, chém g·iết yêu thú cường đại, lại giúp đỡ mọi người trong lúc khổ sở chống đỡ.
Tần Trạch nhíu mày, hắn dò xét tu vi nàng một chút, ngay lập tức giật mình, vậy mà là tông sư, dù chỉ là nhị trọng nhưng với tuổi của nàng, tu vi này chính là kì tích.
Nhưng đúng lúc này, rầm một tiếng, chấn động vang lên toàn bộ chiến trường, một thân thể to lớn bị đập mạnh xuống mặt đất.
Chính là con yêu thú đánh với thành chủ kia, hiện nó bị thành chủ cắt mất một bên cánh, máu tươi từ trong đó rỉ ra, nằm bẹp dí dưới đất như thể suy nhược quá nhiều.
Mọi người thấy thế đều reo hò, hoan hô thành chủ uy vũ, với tình trạng hiện tại, chỉ cần thành chủ thắng thì trận này không lo.
Nhưng không vui được bao lâu, con yêu thú kia lại động đậy, thân nó nhúc nhích vài cái, từ từ gượng dậy, tuy mất một cánh nhưng thân hình to lớn đó vẫn có lực áp bức cực mạnh.
Rống!
Nó rống lên một tiếng thật lớn, lao thẳng đến chỗ thành chủ, hai chân trước vung vẩy, như muốn đánh bay đối thủ, nhưng thành chủ cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng chuyển thân lướt qua, trường thương trong tay lại đâm về phía dưới bụng yêu thú.
Hai bên lại bắt đầu quần nhau, khói bụi xung quanh bay mù mịt, vài người gần đó còn bị yêu khí chấn cho thổ huyết, tuy hai bên đều đã suy yếu thực lực, nhưng vẫn không phải võ sư có thể lại gần quan chiến.
Gầm lên một tiếng, yêu thú phát ra liên tiếp vài luồng yêu khí, đánh về phía thành chủ, thấy vậy, thành chủ nhanh chóng sử dụng Hoàng cấp võ kỹ, chặn lại chiêu này, cũng thuận thế mà xông lên.
Một chiêu thất bại, yêu thú cũng không kinh ngạc, nó lại nhảy lên, muốn dùng ưu thế thể hình mà đánh thắng thành chủ, nhưng đáng tiếc, dù chiêu này có chút hi vọng nhưng ở không gian rộng rãi như này thì chính là vô bổ.
Nhưng với thành chủ, hắn thấy chiêu này không nên tránh, bụng nó đang lộ sơ hở, tốt nhất nên cơ hội này trọng thương yêu thú, tiến gần thắng lợi.
Cách này tuy dễ, nhưng lại rất nguy hiểm, nếu như thành chủ không thể một chiêu chiến thắng thì chính là bị yêu thú đè bẹp, thắng lợi gần như sẽ là bằng không.
Phốc!
Một thương cắm thẳng vào bụng yêu thú, nhưng cũng không thể làm cho nó c·hết, nó chỉ gào lên một cái, thân hình giãy dụa ra khỏi thân thương.
Thành chủ lần này lại ung dung không vội, hắn vốn biết, chiêu này không thể g·iết c·hết yêu thú, nhưng như vậy là đã đủ, hắn không nhìn lấy yêu thú một cái, xoay người đi đến chỗ mấy tông sư khác.
Con yêu thú hình như ngơ ra một lúc, nó dường như cảm thấy bị khinh thường, tức giận ngửa mặt lên trời gầm thét.
Nhưng chưa kịp phát ra tiếng, một cục đàm đầy máu từ trong miệng phun ra, máu tươi đang màu đỏ ngay lập tức chuyển sang màu đen.
Vết thương trên bụng nó cũng như vậy, mảng đen nhanh chóng xuất hiện, sau đó là lan toả ra toàn thân.
Rống.
Nó gào thảm một tiếng, toàn thân vô lực, sụi lơ trên mặt đất, hơi thở của nó dần dần yếu bớt, sau đó chính là tắt lịm.
Độc, không sai, thành chủ biết hắn không thể dựa vào bản thân thủ thắng, nên nhân lúc đánh ngã yêu thú, bôi độc lên thanh trường thương, dự tính ám toán nó.
Lúc đầu hắn cũng không muốn như vậy, cao thủ quyết đấu, ai lại dùng âm mưu, quỷ kế nhưng thật sự nhìn cảnh mọi người liều c·hết chống đỡ, hắn không thể giữ được lập trường đó nữa, hèn hạ thì thể nào, chỉ cần thắng, hắn chính là anh hùng của Linh Thành.
Nhìn tam giai yêu thú bị thành chủ hạ sát, mọi người ngay lập tức sĩ khí đại chấn, chém g·iết càng quyết liệt, họ đã thấy hi vọng chiến thắng đang phát sáng dần lên.
Mấy vị tông sư kia cũng vậy, vốn họ còn đang chật vật chống đỡ, nhưng nay thành chủ đã rảnh tay, chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tần Trạch yên lặng nhìn mọi người hân hoan, hắn không cảm thấy chiến thắng như những người khác, nên nhớ, ngoài kia còn một con tứ giai yêu thú đang canh chừng đây.
Bây giờ thủ bạ của nó vị chém c·hết, mấy tên khác cũng nguy cơ rình rập, nếu giờ nó không xuất thủ thì cũng không hợp lí.
Quả nhiên, gào một tiếng thật lớn, uy áp nhàn nhạt theo đó xuất hiện, mọi người ngay lập tức đều bị doạ cho phát kh·iếp, nếu tứ giai yêu thú thật xuất thủ, bọn họ đúng là chỉ còn đường c·hết.
Không đợi bao lâu, một con hắc viên to lớn xuất hiện, toàn thân nó mọc lông đen, trên vai vác theo một thanh đại chùy, hai mắt đỏ lòm, trên thân yêu khí cuồn cuộn.
Tất cả mọi người cũng như yêu thú đều ngừng động tác lại, hướng ánh mắt về phía con hắc viên này, trong mắt hiện đầy vẻ lo sợ.
Tần Trạch nhíu mày, chăm chú đưa thần niệm qua, đảo một vòng qua lại, hắn xác định, con hắc viên này vừa thăng tứ giai không lâu, yêu khí còn chưa ổn định, căn bản không phải đối thủ của Tần Trạch.
Hắn thở nhẹ một tiếng, coi như an toàn, còn đám người này xử lí thế nào, Tần Trạch vẫn chưa có quyết định, nhưng hắn vẫn sẽ không chủ động nhúng tay vào.
Gào!
Hắc viên gào lên một tiếng, thần niệm theo đó ba động ra, Tần Trạch nhanh chóng cộng hưởng, tứ giai yêu thú có năng lực suy nghĩ, chúng có thể dùng thần niệm mà truyền âm, Tần Trạch hiểu ý nghĩa của thanh âm này, cơ bản chính là.
- Nhân loại, mau trả đồ cho ta.
Tần Trạch nhíu mày, trả đồ, nói vậy, hôm nay yêu thú công thành là có nguyên nhân, theo ý của hắc viên, rất có thể, có ai đó trộm đồ của nó, sau đó chắc cũng đã chạy lại Linh Thành, nếu không, nó đã không đến tận đây.