Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 72: Yêu Thú Công Thành




Chương 72: Yêu Thú Công Thành

Hai người Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ do quá sức nên bị lưu lại tứ cường, tranh giành giải ba, nhưng Lưu Nhược Vũ chắc chắn đánh không lại Long Thần nên tự động nhận thua.

Cuối ngày, Dương Đông thiếu thành chủ cùng thiên kiêu nữ tử kia quyết chiến trận cuối cùng, tranh giành giải nhất.

Trên lôi đài, hai người đối mặt mà đứng, gió nhẹ thoảng qua làm cho tà áo hai người bay phất phới, tạo nên một khí thế của cao thủ quyết chiến.

Tu! Tuuuuuuu!

Nhưng đúng lúc này, thanh âm báo động từ tường thành truyền đến, mọi người ngay lập tức sôi trào lên, có người thậm chí chạy luôn không cần chờ hỏi chuyện rõ ràng.

Đây là báo động khẩn cấp nhất, thậm chí có nguy cơ diệt thành nên mọi người náo loạn là điều dễ hiểu.

- Có chuyện gì?

Thành chủ sắc mặt trầm trọng, hướng về thân tín hỏi.

Tên thân tín chạy nhanh ra ngoài, nhưng chưa bao lâu lại quay lại, thì thầm vài câu vào tai thành chủ.

Thành chủ sắc mặt ngay lập tức đại biến, thậm chí có tia hốt hoảng, hắn gầm lên.

- Yêu thú công thành, toàn vộ người tu luyện từ võ giả đến tông sư, tập trung tại phía Nam Linh Thành ứng chiến.

Thanh âm hắn lớn đến nỗi vang vọng cả toà thành, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, có người hốt hoảng, có người lo sợ, nhưng không ai chạy, họ biết, dù chạy cũng không thoát.

Phía Nam Linh Thành là một khu rừng rậm, nơi này cũng là nơi trú ẩn của yêu thú, nếu Linh Thành là do nhân loại chưởng khống thì khu rừng này là yêu thú bá chiếm.

Yêu thú thường xuyên nổi loạn, phá phách khắp nơi, nhưng quy mô lớn như thế này là chưa từng có, trùng trùng điệp điệp yêu thú, chủ yếu là nhất giai phi từ xa mà đến, cảnh tượng này tuy chưa quy mô như thú triều nhưng với Linh Thành thì đích xác là t·ai n·ạn diệt thành.

Mọi người trong thành đều cầm lên v·ũ k·hí, tập hợp tại phía Nam Linh Thành, đứng trên tường thành nhìn đàn yêu thú phía xa, mọi người chân đều run rẩy lên.

Chính giữa đâm người, thành chủ cùng hai mươi mấy tên tông sư tụ tập lại cùng nhau, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.



- Tất cả cường giả đều tụ tập tại đây, không cần kế hoạch gì cả, cứ chém g·iết thỏa thích là được.

Một tráng hán thô to, đứng khoanh tay, ngạo nghễ nói.

Mọi người nhìn hắn cái, cũng không nói gì, chỉ bề ngoài là đủ hiểu tên này đầu óc không to lắm, mặc kệ hắn, mọi người tiếp tục bàn bạc.

Tần Trạch đứng trong đám dân chúng, bên cạnh hắn là Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ sắc mặt rất trầm trọng, hai người lần đầu nhìn thấy tràng diện này nên sợ cũng là phải.

Thử tưởng tượng mà xem, nếu đứng trước mặt ngươi là hơn ngàn con yêu thú, khí thế dữ tợn, đang lao đến, bụi bay mù mịt, như thế ngươi chẳng lẽ còn có thể trấn tĩnh hay sao.

Gào!

Một thanh âm rống to từ đằng xa truyền đến, theo đó là hơn mười mấy tiếng gầm theo đó phát ra.

Tam giai yêu thú, vậy mà có hơn mười mấy tam giai yêu thú, tuy số lượng này so với tông sư trong thành là không bằng, nhưng yêu thú lại có thân thể mạnh mẽ hơn, vậy nên cũng coi như thực lực tương đương.

Rống!

Ngay lúc này, thanh âm thú gào khác truyền đến, trong thanh âm lại mang một tia uy thế nhàn nhạt, vô tình làm người nghe sởn tóc gáy.

Hai mươi mấy tên tông sư ngay lập tức run rẩy, chân tay gần như vô lực, thanh âm này là tứ giai yêu thú, coi như nhiều tông sư cũng bị tứ giai yêu thú đập c·hết.

Tần Trạch trong lòng cũng hoảng, hắn thật không ngờ, vậy mà xuất hiện tứ giai yêu thú, nếu như quá mạnh, không phải hắn cũng sẽ nguy hiểm sao.

Không được, không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm, phải chuẩn bị lối thoát.

Nghĩ vậy, hắn liếc ngang liếc dọc, cố tìm phương hướng tốt nhất để chạy khi có biến, còn Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thì tự xem tạo hoá vậy.

Tiếng gào qua đi, không khí lại yên tĩnh, hình như con tứ giai yêu thú kia không định ra trận, nói vậy, Linh Thành còn có cơ hội.



- Các vị, toàn lực ngăn chặn yêu thú công thành.

Thành chủ ra lệnh một tiếng, hắn cũng chỉ trông chờ con tứ giai yêu thú kia không xuất hiện trên chiến trường.

Mọi người nghe lời thành chủ, như có thêm dũng khí, tất cả nâng binh khí lên, thủ thế chuẩn bị.

Giờ khắc này, đàn yêu thú đã đến chân tường thành, vài con khoẻ mạnh, nhảy thẳng lên, trên trời cũng có các loại phi cầm lao đến, tràng diện vô cùng hùng vĩ.

- Giết.

Tiếng la hét cùng tiếng v·a c·hạm vang lên, hai bên lao vào nhau mà tử chiến, bên Linh Thành do chiếm ưu thế địa hình nên còn có thể trụ lâu chút.

Tầm ba, bốn người vây công một con yêu thú, miễn cưỡng coi như chặn lại đợt t·ấn c·ông đầu tiên.

Tần Trạch ba người cùng nhau chặn một con nhị giai yêu thú, tuy chật vật một chút, nhưng vẫn để vài v·ết t·hương trên người nó.

- Không xong, nó sắp nổi điên, mau tránh ra.

Tần Trạch hô một tiếng, nhanh chân lùi ra, tuy không còn nhiều chỗ trống, nhưng vẫn đủ tránh ra.

Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ cũng nhanh chóng rút lui, lại nhân lúc yêu thú hoang mang mà nhảy lại, bổ thêm vài kiếm.

Dù không chém c·hết nhưng cũng tăng thêm thương thế, Tần Trạch thuận thế lượn qua cạnh Long Thần, tránh đi trực diện yêu thú, bổ một đao, chém đi một mảng thịt.

Gào!!!

Yêu thú gào lên một tiếng, thân thể to lớn giãy dụa, đá văng vài binh lính xung quanh, thậm chí còn đá bay một con nhất giai yêu thú.

- Nhanh chém c·hết nó.

Lưu Nhược Vũ thấy vậy, vội hét lên, nếu để nó nổi điên tiếp thì rất có thể sẽ gây phiền phức cho mọi người, nàng cầm kiếm lao đến, nhưng còn chưa tiếp cận đã bị một con nhị giai yêu thú khác lao đến.

Thấy nàng bị quấn lấy, Long Thần vội nhảy đến, hai người hợp lực đánh con nhị giai yêu thú vừa xuất hiện kia.



Ngay sau đó, mấy võ sư khác cũng chạy đến, vây công con yêu thú b·ị t·hương, cũng như giúp đỡ Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.

Tần Trạch thấy cục diện trở nên hỗn loạn, nhân lúc không ai để ý, hắn ẩn thân, lẩn mất khỏi đám đông, đợi lúc Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đánh xong yêu thú, quay lại đã không thấy Tần Trạch.

- Tần Trạch đâu rồi, không lẽ hắn b·ị đ·ánh bay rồi sao.

Long Thần hướng về phía Lưu Nhược Vũ mà hỏi, hắn cũng hơi hoảng, trên chiến trường toàn là người như này, làm sao kiếm được Tần Trạch.

- Không cần lo lắng, Tần Trạch hắn sẽ không để bản thân nguy hiểm, đợi đánh trận xong tự tìm thấy.

Lưu Nhược Vũ tuy trên mặt cũng hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn ổn định nói, ở cùng nhau lâu như vậy, về tính cách Tần Trạch, nàng vẫn hiểu một chút.

Long Thần cũng coi như an tâm, cả hai người lại lao vào vòng chiến đấu, nhất giai yêu thú bị hai người tiện tay chém c·hết, chỉ khi gặp nhị giai mới có chút phiền phức, còn tam giai yêu thú đều đã bị đám người thành chủ quấn lấy, nên không cần chú ý.

Bên này, đám người thành chủ cũng đang khốn đốn, chỉ một mình thành chủ bám lấy một con tam giai yêu thú hậu kỳ, hai bên đánh coi như ngang sức ngang tài, còn mấy người khác chia đội mà đánh, chiến trận nhìn chung coi như ổn định.

Đối mặt thành chủ là một con yêu thú kì quái, có bốn chân, thân hình to lớn, hai cánh dơi mọc ra xung quanh, trong miệng thi thoảng phun ra một làn khói nhẹ.

Vù!

Hai cánh nó phe phẩy một cái, yêu khí phóng ra, đánh thẳng về phía thành chủ, hai chân trước của nó giơ lên, định thuận thế đạp mạnh xuống.

- Hừ.

Thành chủ hừ lạnh một tiếng, phẩy tay chặn lại, trong tay nâng một thanh trường thương, lao lên đón đỡ.

Vòng qua vòng lại, hai bên đánh lên đánh xuống, chân khí cungc yêu khí bay tứ tung ra ngoài, thậm chí lan đến chiến trường xung quanh.

Thành chủ nhân cơ hội, đâm mạnh thương về phía trước, nhắm đến ngực yêu thú, nơi này trông có vẻ là yếu nhất trên cơ thể nó, nếu thương này thành công, thắng lợi lại gần một chút.

Nhưng không, thương này bị yêu thú giơ chân quạt bay, thành chủ coi như đánh mất cơ hội, cả hai lại lâm vào thế giằng co.

Linh Thành thành chủ nhíu mày, hắn biết, nếu hắn không thể tốc chiến tốc thắng thì nguy cơ lại tăng lên một phần, như vậy sẽ có thêm nhiều người nữa phải c·hết.