Chương 71: Phủ Thành Chủ
Thanh âm của Tần Trạch từ bên tai lão giả vang lên, như thể hắn ghé vào tai lão giả mà thì thầm vậy.
Nghe thấy thế, lão giả trong nháy mắt toàn thân đông cứng, một luồng khí lạnh dọc theo sống lưng mà lên.
Đây là, truyền âm thuật, nơi đây có đại tông sư, vừa nghĩ được như thế, lão giả run giọng nói.
- Tiền bối, ta chỉ đi ngang qua thôi, nếu có mạo phạm, hi vọng ngài bỏ qua cho.
Nhưng đợi một lúc, vẫn không nghe thấy Tần Trạch trả lời, lòng lão giả gần như đông cứng, sẽ không phải vị tiền bối này định hạ sát hắn.
- Được rồi, đi đi, coi như ngươi chưa từng đến đây.
Thanh âm thở dài của Tần Trạch vang lên bên tai lão giả, như thể vừa quyết định thứ gì vậy.
Tần Trạch là muốn thả hắn sao, không thể nào, Tần Trạch là muốn lần theo tên này đến hang ổ, dẫu sao, tin tức của một đại tông sư vẫn nên quay về báo cho người sau lưng.
- Đa tạ tiền bối, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ về chuyện đêm nay.
Lão giả khom người hành lễ, xoay người rời đi, hắn không dám ở lâu, sợ Tần Trạch đổi ý.
Tần Trạch lặng lẽ quan sát lão giả bay ra khỏi phạm vi thần niệm, hắn quan sát Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ một cái, mặc lên bộ hắc y, bay ra cửa sổ lần theo lão giả.
Lão giả cũng không về thẳng, hắn vòng vèo một lượt quanh thành, nghỉ ngơi vài lần, sau đó mới cong người xuống, lọm khọm đi đến phủ thành chủ.
Xem ra là người phủ thành chủ, cũng tốt, thăm dò phủ thành chủ chút cũng không sao.
Lão giả lén lút chui vào phủ thành chủ, lẻn qua vài ngóc ngách, đến cạnh một căn nhà cũ nát, đẩy cửa đi vào.
Tần Trạch thấy vậy, hạ xuống, vận hành Âm Ảnh Thuật, thân hắn trở nên vô hình, đi theo lão giả vào.
Trong đây không giống như bên ngoài cũ nát, một khoảng trống rộng lớn xuất hiện, trông y như đại điện củ một kiến trúc nào đó.
Trên cùng có bảy chiếc ghế, cái chính giữa rộng lẫy nhất, lúc này trên đó đã ngồi sáu người.
Lão giả tiến đến, ngồi vào chiếc ghế cuối cùng, ngay lập tức, cả toà đại điện sáng lên, suýt thì hù Tần Trạch, may hắn còn giữ Âm Ảnh Thuật ổn định.
- Dịch đạo hữu hôm nay sao đến muộn vậy?
Thành chủ ngồi trên cái ghế chính giữa lên tiếng hỏi lão giả, năm người khác cũng theo đó nhìn lại.
- Thành chủ thông cảm, lão phu hôm nay đi dò xét một tiểu bối, ai ngờ đụng phải tiền bối, sợ quá không dám về thẳng mà phải lòng vòng một chút.
Lão giả cẩn thận đáp, nhìn dáng vẻ kia của hắn như sợ nói sai thì thành chủ sẽ đập c·hết hắn.
- Ồ, lại có tiền bối nào trong thành sao, nói nghe thử.
Thành chủ trông có vẻ rất hứng thú, mặc dù không biết là thật hay không, theo hắn thấy, trong Linh Thành nếu xuất hiện đại tông sư, sẽ đi tìm hắn đầu tiên, còn nếu bị Dịch lão bắt gặp, chắc cùng lắm là cùng tầng thứ với hắn.
- Hồi bẩm thành chủ, ta gặp đại tông sư.
Lão giả thành thành thật thật đáp, hắn thậm chí có thể đoán phản ứng tiếp theo của mọi người.
- Cái gì?
Quả nhiên, sau khi nghe lão giả nói xong, sáu người tất cả đứng dậy, nhìn về phía lão giả, như muốn nhìn thấy một tia khác thường trên mặt hắn.
Đại tông sư, tên này sẽ không nói láo chứ, nếu đại tông sư xuất hiện trong thành, không phải quyền uy của họ sẽ bị suy giảm sao, nhưng nếu đây là thật, hok cũng chẳng thể làm gì.
- Dịch đạo hữu, ngươi nói có thật không, có chắc chắn là đại tông sư không.
- Chắc chắn là đại tông sư, thành chủ ngài không phải nghĩ ta già nên hồ đồ chứ, lúc đó khí lưu xung quanh ta ngưng kết lại, rõ ràng là thần niệm điều động chân khí, sau đó ta còn nghe được thanh âm truyền bên tai, rõ ràng là truyền âm thuật, không thể nào sai được.
Thành chủ không dám tin, nếu thật là đại tông sư, Dịch lão chưa chắc đã có thể chạy về, nhưng nếu Dịch lão đã chạy về, như vậy.
Hắn nhanh chóng quét mắt bốn phía, lên tiếng nói.
- Không biết tiền bối có tại đây không, nếu như có, xin mời hiện thân gặp mặt một lần.
Mọi người nghe vậy cũng cảnh giác lên, nếu như tên đại tông sư kia theo đến đây, không biết có ác ý với bọn họ hay không.
- Haha, quả nhiên không thẹn là thành chủ một thành, yên tâm, ngài mai ta sẽ rời đi, hôm nay chỉ di ngang qua đây thôi, tiện thể đến đây xem là thế lực nào lại phái tông sư đi rình mò người khác.
Tần Trạch truyền âm vào tai tất cả mọi người ở đây, hắn vốn không muốn hiện thân, nhưng vài câu nói là cần thiết.
- Nhưng nếu là các ngươi, thôi được rồi, ta bỏ qua, ngày khác có duyên gặp lại.
Nói xong, Tần Trạch quay lưng lại, hiện ra thân hình, thanh đao sau lưng hắn nhẹ bay đến dưới chân, Tần Trạch nhảy lên, ngự đao bay đi.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người ngơ ra một chút, rất nhanh hồi thần lại, cả đám không ai dám nói gì, sợ vị iền bối kia vẫn chưa đi.
Tần Trạch bay thẳng một mạch về nhà, vốn hắn muốn diệt sát thế lực sau lưng lão giả, ai dè là phủ thành chủ, hắn hiện thân cũng là cho nhóm người này an tâm một chút.
Kẻo lo sợ hắn mà không dám động đậy, như vậy, đại hội ngày mai lại bị trì hoãn.
Nói thật, Tần Trạch cũng không ngờ, chỉ phủ thành chủ là có đến bảy vị tông sư, như vậy, Lạc gia cùng Lâm gia cũng nên có chi ít ba vị tông sư, cộng thêm bốn đại tông môn, tổng cộng trong Linh Thành có ít nhất hai mươi vị tông sư.
Số lượng này cũng không ít, nhưng tất cả đều bị thành chủ trấn áp, từ đó có thể thấy chênh lệch giữa tông sư bình thường cùng tông sư đỉnh phong.
Tần Trạch cảm thấy, thế trận này nên có một đại tông sư trấn áp mới có thể duy trì bình tĩnh, nhưng Linh Thành lại bị một tông sư đỉnh phong quản chế, không xuất hiện ngoài ý muốn nào.
Quả nhiên, không thể coi thường người khác, dù thành chủ tu vi không bằng Tần Trạch, nhưng năng lực thì Tần Trạch căn bản không để lên bàn được.
Về đến nhà trọ, Tần Trạch chui lại vào trong phòng, yên lặng tu luyện, hắn cần hồi phục lại sau khi dùng quá nhiều thần niệm cho ngự khí cùng với vận hành Âm Ảnh Thuật.
Sáng sớm, ba người Tần Trạch lại dắt tay nhau đến phủ thành chủ, tham gia tiếp thiên kiêu thi đấu hội đang dang dở, Tần Trạch quyết định dừng chân tại bát cường, cũng như kéo Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ ổn định ở tứ cường.
Như vậy, hắn tuy không bị trú trọng nhưng sẽ không bị lãng quên, nếu đi theo Long Thần gia nhập vào một thế lực nào đó cũng sẽ không bị từ chối.
Đối thủ hôm nay của hắn là một nữ tử, nghe nói nàng chính là thiên kiêu đến từ thành khác kia, người có hi vọng tranh thứ nhất cùng Dương Đông thiếu thành chủ.
Tần Trạch không cần quá phí sức, hắn chống đỡ vài chiêu coi như hiện ra năng lực, để nàng coi trọng sau đó dùng toàn lực, Tần Trạch thuận thế mà chiến bại.
Nhưng không ai coi thường hay cười nhạo hắn, mọi người đều biết kết quả nên cũng chỉ xem rồi thôi, chẳng qua hơi kinh ngạc thực lực Tần Trạch biểu hiện mà thôi.
- Ài, Tần Trạch ngươi không cần sầu não, thua nàng là chuyện bình thường, đợi ta gặp nàng, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Long Thần vỗ vỗ vai Tần Trạch, lên tiếng an ủi.
- Hừ, báo thù, ngươi chống hơn mười chiêu của nàng chính là thành tựu lớn rồi, còn mơ tưởng báo thù.
Lưu Nhược Vũ nghe thế thì khinh thường, Long Thần mà cũng đòi báo thù cho Tần Trạch, quả nhiên không sợ người khác cười chê.
Thấy hai người chuẩn bị lao nhao lên, Tần Trạch khuyên can.
- Được rồi, không cần cãi nhau, chúc các ngươi thuận lợi tiến vào bán kết, cho ta hưởng chút danh dự.
Nghe hân nói vậy, cả hai hớn hở ra mặt, bọn họ cảm thấy bản thân đi vào bán kết là không thành vấn đề, còn vào chung kết hay không thì không chắc lắm.
Long Thần gặp một tiên thiên kiêu đến từ tứ đại môn phái, khó khăn chống đỡ, suýt nữa thì thua, may mà Tần Trạch lợi dụng thần niệm giúp đỡ mới thắng trận.
Lưu Nhược Vũ còn thảm hơn, nàng gặp dối thủ mạnh, hoàn toàn là bị đè lên đánh, Tần Trạch khó khăn lắm mới khống chế được tiết tấu, nhưng muốn giúp nàng thắng thì cần một lí do hợp lí.
Trải qua mấy lần nguy hiểm, Lưu Nhược Vũ có thể nói là khởi tử hoàn sinh mấy lần mới hao mòn hết sức lực đối thủ, dưới sự khống chế của Tần Trạch, khó khăn đánh ngã đối thủ, tiến nhập tứ cường.