Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 70: Tông Sư Lão Giả




Chương 70: Tông Sư Lão Giả

Keng!

Long Thần rút kiếm trước, đương nhiên diều này là có thể hiểu, một mình đấu năm người mà để rơi và thế bị động chính là sai lầm.

Kiếm của Long Thần cắt qua góc áo Đại Hổ, may mà đây không phải là chiêu chí mạng, vừa vặn Đại Hổ nghiêng người tránh né nên không ảnh hưởng mấy.

- Hừ, tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh.

Đại Hổ hừ lạnh, tuy vậy, trong lòng hắn đã sớm hoảng, chiêu vừa nãy quá nguy hiểm, nếu không phải may mắn có lẽ hắn đã bị một kiếm xuyên thân.

Hắn liếc bề phía bốn tên còn lại, nháy mắt ra hiệu, hắn muốn vây công Long Thần, không sai, từ uy lực vừa nãy, một mình hắn đánh không lại cũng là bình thường.

Bốn tên khác hiểu ý, nhanh chóng tản ra tạo thành một vòng tròn, vây Long Thần vào chính giữa.

- Haha, tiểu tử, ta xem ngươi đối phó năm huynh đệ ta như thế nào.

Đại Hổ cười quái dị một tiếng, nhanh chóng ra lệnh đồng bọn tiến lên, năm người theo năm phương hướng khác nhau tiến đến, đường di chuyển của họ cũng biến hoá không ngừng.

Keng một tiếng, Long Thần bị đẩy lui vài bước, chưa kịp ổn định thân hình, lại bị một chiêu từ phía sau, hắn nhanh tay dùng kiếm chặn lại, nhưng lại bị đẩy lùi.

Cứ như vậy, Long Thần như một quả bóng, bị Ngũ Hổ vây lại mà truyền cho nhau.

- Khinh người quá đáng, ta phải cho các ngươi thấy sức mạnh thật sự.

Long Thần rên lên một tiếng, toàn thân bạo phát, tốc độ tăng lên, uy lực ra chiêu cũng tăng một mảng lớn.

Ầm!

Ngũ Hổ là người đầu tiên bị Long Thần đụng bay, tên này vẫn luôn là yếu nhất trong Ngũ Hổ, nhân lúc trận thế r·ối l·oạn, Long Thần phát lực, đuổi theo Ngũ Hổ chém mất hai chân tên này.

Máu tươi tung toé bắn ra tứ phía, hai cẳng chân Ngũ Hổ bắn ra xa hơn chục mét, run rẩy không ngừng.

- Aaaaaaa.



Ngũ Hổ nhìn hai chân bị cắt, từng cơn đau xé ruột xé gan truyền vào óc, làm hắn kêu thảm một tiếng, b·ất t·ỉnh nhân sự.

- Không, Ngũ đệ.

Đại Hổ gầm lên, nhanh chóng chạy đến nâng Ngũ Hổ lên, thấy hắn còn thở cũng coi như yên lòng, sau đó ánh mắt đỏ thẫm của hắn nhìn chòng chọc vào Long Thần.

Ba người khác lúc này cũng thịnh nộ, hai mắt tràn đầy hung quang, tay nắm binh khí mà run rẩy không thôi.

Họ tuy không phải người tốt lành gì, nhưng đây là huynh đệ vào sinh ra thử cùng nhau, vì thiên phú không đủ, cùng nhau làm nhiệm vụ, thậm chí ăn c·ướp, khó khăn lắm mới đến võ sư.

Nay lại mất đi một người, bảo sao họ không đau lòng, đối với người khác, Ngũ Hổ chính là một đám c·ướp b·óc, làm chuyện ác đủ thứ.

Nhưng đối với họ, năm người họ chính là huynh đệ, là tay chân ruột thịt, với họ, việc từng làm chính là đúng đắn, ở thế giới mạnh được yếu thua này, người thắng chính là chân lý.

Cho nên có thể nói, từ một góc độ khác, phản ứng này của bốn người chính là rất hợp lí, thậm chí còn có phần cảm động.

Nhưng Long Thần không nghĩ vậy, hắn chỉ biết g·iết năm tên này là trừ hại cho dân, còn ánh mắt thù hận kia, không liên quan tới hắn.

- Haha, các ngươi xem, chỉ vài chiêu đã bị ta phế đi một tên, thử hỏi, năm tên các ngươi chịu được bao lâu.

Nghe thấy lời này, bốn tên kia còn giận hơn, không phải là ngươi chớp lấy cơ hội đánh lén mới hạ được một người sao, kiêu căng cái gì.

- Bớt nói nhảm, để mạng lại.

Đại Hổ gầm lên, bạo phát chân khí, phóng thẳng đến chỗ Long Thần, ba tên còn lại thấy thế cũng phóng đến theo.

Năm người giao thủ qua lại mấy chục chiêu, nhưng vẫn không có biểu hiện rõ ràng, cứ ngang tài ngang sức mà đánh.

- Không xong, Long Thần sắp không chịu nổi rồi, có nên xuất thủ không.

Trên lầu, Lưu Nhược Vũ vừa nhìn bên ngoài vừa lo lắng nói.

Còn về Tần Trạch, hắn vẫn như vậy, không cần phải vội, từ từ gắp thức ăn, nhẹ nhàng nói.



- Ngươi chìn cho kĩ, Long Thần vẫn chưa ra toàn lực, từ thực lực năm tên kia, có lẽ chúng không đến võ sư ngũ trọng, với Long Thần, chỉ cần tốn chút sức là có thể nắm gọn bọn này.

Quả nhiên như hắn nói, Long Thần không lưu lại thực lực, nhanh chân vòng qua sau Đại Hổ, giơ chân đạp bay Tứ Hổ.

Tứ Hổ không kịp chuẩn bị, lại trúng chiêu nên bay ngược ra ngoài, đập thẳng vào bức tường gần đó, làm cho căn nhà suýt nữa thì đổ.

Một chiêu trúng đích, Long Thần lại chuyển hướng Nhị Hổ, vốn tưởng hắn sẽ lại vòng qua đằng sau như vừa rồi, Nhị Hổ chuẩn bị tư thế di chuyển, bảo hộ Tam Hổ đằng xa.

Đại Hổ cũng nhanh chóng lao đến, toàn thân sát khí như muốn nuốt sống Long Thần.

Ầm!

Nhưng ngoài dự liệu, Long Thần quay lại đánh thẳng vào ngực Đại Hổ, một quyền này của hắn chính là toàn lực, chỉ trong nháy mắt, xương ngực Đại Hổ đứt thành mấy khúc, miệng phun máu, bắn ra sau hơn mười mấy mét.

- Hừ, thực lực như thế mà cũng muốn g·iết ta.

Long Thần cười lạnh một tiếng, mắt trừng về phía Nhị Hổ cùng Tam Hổ đang run rẩy, vốn tưởng rằng hắn sẽ hạ sát năm người này, nhưng không, Long Thần quay lưng lại, nói.

- Thôi, các ngươi đi đi, ta không muốn so đo với các ngươi, sau này bớt làm hạ người khác một chút.

Dứt lời, Long Thần bước về lại tửu quán, đi thẳng lên lầu.

Tần Trạch vừa định chửi vài câu, rõ ràng là có thể g·iết vậy mà tên này lại rủ lòng từ bi, quả nhiên ngu xuẩn, nếu là hắn, năm tên kia sớm đã đầu, thân một nẻo.

Nhưng không đợi Tần Trạch nghĩ nhiều, trong phạm vi thần niệm của hắn lại xuất hiện một tên tông sư, hình như đang đến gần.

Nhìn lại, tên này Tần Trạch chưa từng gặp qua, xem ra là mấy tông sư không đến thiên kiêu thi đấu hội, nghe nói, mỗi tô g môn trong tứ đại tông môn đã có ít nhất hai vị tông sư, vậy nên trong Linh Thành xuất hiện mười mấy tông sư, Tần Trạch cũng không thấy lạ.

Cái lạ ở đây là, sao tên này lại đi theo Long Thần, không lẽ sớm như vậy đã có người đến mời chào rồi sao.

Không đúng, Tần Trạch thấy tên kia liếc qua Long Thần một chút, hình như cố nhớ khuôn mặt hắn, sau đó nhanh chóng lẩn mất.

Thôi kệ, chỉ cần không cho Long Thần ra khỏi phạm vi thần niệm là có thể kiểm soát hoàn toàn.



- Haha, chúc mừng Long Thần ngươi lại lập được uy danh hiển hách.

Tần Trạch cười một tiếng, tán thưởng nói.

- Hừ, Tần Trạch ngươi khẳng định đang chê cười ta, có phải ngươi cảm thấy ta không nên tha cho năm người kia đúng không.

Thở dài một hơi, hắn nói tiếp.

- Ài, lúc đầu ta cũng không muốn như vậy, nhưng nhìn hoi vì huynh đệ mà liều mạng, ta cảm thấy, có lẽ những sai lầm trước kia vẫn còn đường sửa.

Tần Trạch không nói gì, hắn cảm thấy Long Thần nói cũng có lí, nhưng hắn sẽ không vì cảm thấy có lí mà học theo, tóm lại, nếu là hắn, năm tên kia phải c·hết.

- Được rồi, không cần quan tâm vấn đề này, ăn nhanh lên rồi còn về.

Lưu Nhược Vũ nói xen vào, trong miệng nàng còn đang chóp chép ăn, nàg thấy, chỉ cần ba người họ không có chuyện là được, còn những người khác liên quan gì đến nàng.

- Haha, tốt, vậy thì ăn mau lên.

Long Thần phấn khởi hô một tiếng, hắn cũng không muốn dây dưa chủ đề này.

Ba người ăn nhanh, cùng nhau đi dạo một vòng Linh Thành, cũng coi như mở mang kiến thức một chút, sau đó mới trở về nhà.

- Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.

Lưu Nhược Vũ hướng hai nói một tiếng, nhanh chân chạy về phòng, đóng cửa lại đi ngủ.

Long Thần cùng Tần Trạch nhìn nhau, cũng từ biệt một câu, rồi ai về phòng nấy.

Tần Trạch căn bản không ngủ, thần niệm của hắn toả ra, bao phủ toàn bộ phòng Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, hắn muốn xem thử, tên tông sư kia có đến hay không.

Nửa đêm, Tần Trạch đang tĩnh toạ, cảm nhận được thân ảnh kia, hắn nhếch mép cười, quả nhiên là đến.

Một lão giả râu tóc bạc trắng, một thân áo bào, trông có vẻ rất phong trần thoát tục, tựa như người cõi thần tiên.

Bay nhẹ vào khu nhà trọ, xác định phương hướng một chút, lão giả phi thân bay qua mãi nhà, hướng phía phòng của Long Thần nhẹ nhàng lướt đến.

Đang bay, đột nhiên lão giả cảm thấy có gì đó không đúng, không khí xung quanh gần như bị nén lại, thân thể hắn khó có thể nhúc nhích, dùng hết sức cũng chỉ giãy dụa được vài cái.

- Không biết đạo hữu đêm hôm đến đây có chuyện gì.