Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 69: Ngũ Hổ




Chương 69: Ngũ Hổ

Tần Trạch đang b·ị t·hương bỗng cười nhẹ một tiếng, hắn di chuyển nhanh chóng, rút đao liên tiếp.

Keng! Keng! Keng

Ba thanh âm v·a c·hạm vang lên, Tần Trạch hoàn mỹ chặn ba kiếm này, hắn hướng về phía Thanh Phong nói.

- Hừ, ngươi lại dám dùng một chiêu thức hai lần, quá coi thường ta rồi.

Dứt lời, Tần Trạch đặt ngang đao trước ngực, tạo thành một thế đứng kì lạ, đột nhiên, hắn phát lực, nhanh chóng lướt qua bên cạnh Thanh Phong.

Mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa phát sinh, thì cạch một tiếng, kiếm trong tay Thanh Phong rơi xuống đất, hắn thẫn thờ nhìn tay mình, nắm thử vài cái, quay về phía Tần Trạch nói.

- Kiếm đã không còn trong tay, ta thua.

Nói xong, hắn nhặt kiếm lên, chậm rãi rời khỏi lôi đài, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người.

Tần Trạch cảm thấy bản thân hình như bị khinh thường, nhưng kệ, kết quả này là tốt nhất rồi, hắn cũng hoàn mỹ thắng ngoài ý muốn theo kế hoạch, thuận lợi tiến nhập thập lục cường.

Mấy trận tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu do thực lực đôi bên chênh lệch hơi xa, nên không tốn nhiều thời gian là có thể phân ra thắng bại.

Ba người Tần Trạch, gặp mặt một chút, chủ yếu là chúc mừng vài câu, nói vài câu nói nhảm, lại tiếp tục tham gia thi đấu.

Lần này, Tần Trạch gặp đối thủ khá bình thường, thực lực tương đương Tần Trạch nên đánh qua đánh lại vài chục chiêu, cuối cùng, Tần Trạch dốc toàn lực đánh ngã đối thủ, giành chiến thắng.

Sau vài giờ thi đấu, sót lại tám người cuối cùng, họ được nghỉ ngơi một ngày, ngày mai thi đấu tiếp.

Ba người đầu tiên là chạy đến tửu quán gọi thật nhiều đồ ăn, coi như là phần thưởng cho tiến nhập bát cường.

- Các ngươi rốt cuộc có ý định gì, mau gọi chủ quán ra đây.

Đột nhiên, một thanh âm hét lớn vang vọng cả tửu quán, Tần Trạch ba người đang vui vẻ cũng b·ị đ·ánh gẫy.



Cụt hứng, Long Thần mặt liền đen, vừa nãy hắn đang nói lại bị thanh âm này cắt đứt, thử hỏi sao lại không tức.

- Hừ, để ta ra xem có chuyện gì.

Hắn hừ một tiếng, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, hùng hổ đi ra ngoài.

Tần Trạch sớm đã toả thần niệm ra dò xét, tửu quán này không lớn lắm, cũng như Tần Trạch ngồi gần trung tâm nên hắn có thể thấy rõ bên ngoài.

Vốn tửu quán rất bình thường, nhưng đột nhiên có năm tráng hán, thân mặc áo da thú, đội mũ rộng vành tiến vào, mọi người thấy năm người này nguy hiểm nên nhường đường cho họ.

Bọn họ vẫn rất bình thường tiến vào, gọi món, sau đó là chè chén nói nhảm.

Nhưng một người trong đó đột nhiên lăn ra n·ôn m·ửa, sắc mặt tái mét.

Mọi người thấy vậy liền kinh hãi, xôn xao bàn tán, một tên cao to nhất trong bốn tráng hán còn đứng thì gào lên, sau đó chính là tình cảnh hiện tại.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ mặt năm này, một người hốt hoảng nói.

- Đây không lẽ là Ngũ Hổ huynh đệ, cái bọn mà thường xuyên phá quán kia.

Ngay lập tức, mọi người đưa sự chú ý lên tên này, còn Ngũ Hổ huynh đệ mắt trợn lên, hung dữ nhìn hắn.

Tên kia cảm thấy có chút không đúng, nhanh chóng lẩn vào đám đông chạy mất.

- Hừ, ai nói chúng ta đến phá quán, hôm nay chúng ta ăn uống đàng hoàng, thật không ngờ các ngươi lại dùng trò này ám hại chúng ta.

Tên này được gọi là Đại Hổ, đại ca của đám này, lúc này hắn toàn thân run rẩy, trên mặt hiện vẻ căm phẫn như thể bị vu oan vậy.

Mọi người không dám nói gì, ai mà chưa nghe qua uy danh Ngũ Hổ, g·iết người, đòi nợ, cái gì mà mấy tên này không dám làm, hiện chỉ là phá một cái tửu quán, bọn này không làm mới là lạ.

- Ai, tên nào phá quán, đã hỏi thăm qua ta chưa.



Đúng lúc này, Long Thần một mặt phẫn nộ đạp cửa phòng đi ra, hắn gào lên thật lớn, mắt nhìn hằm hằm vào Ngũ Hổ, sau đó hình như là hiểu cái gì đó, liền chắp tay một cái.

- Khụ, các vị đại hiệp, tại hạ chỉ vừa thử giọng của bản thân một chút thôi.

Long Thần cũng không ngu, năm tên này rõ ràng không phải người lương thiện, nếu đâm đầu vào, nói không chừng hắn sẽ b·ị đ·ánh cho tàn phế, cho nên, rút lui là thượng sách.

Dứt lời, Long Thần xoay người định quay về phòng, nhưng hắn cảm giác như thứ gì đó kéo lấy chân mình, nhìn xuống đã thấy một trung niên nam tử ôm lấy chân hắn mà kêu gào.

- Long đại hiệp, xin ngài hãy làm chủ cho quán chúng ta, chúng ta không có làm gì cả, rõ ràng năm tên này cố tình phá quán.

Trung niên nam tử này là chủ quán, hắn có xem qua Long Thần thi đấu nên biết thực lực hắn không yếu, giờ này mà không bám víu thì chờ khi nào.

Long Thần không biết nên đi hay ở, hắn cũng không phải đại hiệp, với lại hắn với tên này không thân chẳng quen, nhưng nếu cố rời đi không phải chứng tỏ bản thân hèn nhát sao, hơn nữa thanh danh cũng sẽ không tốt lắm.

Do dự một chút, Tần Trạch quyết định làm anh hùng một phen, hắn đỡ dậy chủ quán, hướng về phía Ngũ Hổ quát lớn.

- Hừ, nhìn các ngươi thân cường thể tráng, sao không dùng sức mà kiếm ăn, ban ngày ban mặt lại đi làm trò như này, không cảm thấy hổ thẹn với bản thân sao.

Câu này Long Thần chính là nói nhảm, nếu thấy hổ thẹn, năm tên này đã không làm chuyện này rồi, nhưng dù sao cũng nên nói vài câu chính nghĩa tạo chút khí thế.

- Hừ, tiểu tử, ta nhìn ngươi vắt mũi chưa sạch, tay chân lèo khèo, lại còn muốn sính anh hùng, tốt nhất vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi, chạy ra ngoài không chừng té một cái, gãy tay gãy chân lại khổ.

Đại Hổ dùng giọng khinh miệt mà nói, từ góc độ của hắn, Long Thần đúng là chân tay lèo khèo thật.

Mọi người nghe vậy chỉ muốn cười, nhưng cố nhịn lại, trong lòng mặc niệm, không thể sỉ nhục anh hùng.

- Ngươi..

Long Thần không biết nói gì, hắn chỉ phất tay một cái, tốc độ nhanh chóng tạo một luồng gió nhẹ.

- Không cần phí miệng lưỡi, động thủ đi, dùng thực lực mà nói chuyện.



Vừa nghe đánh nhau, bốn tên tráng hán ngay lập tức mắt sáng lên, thậm chí tên nằm trên đất cũng lau miệng đứng dậy, mắt sáng quắc nhìn Long Thần.

- Tốt, ra ngoài mà đánh, ta không tin năm người chúng ta không đánh lại một mình ngươi.

Đại hổ hung dữ nói, hắn liếm môi một cái, giống như một con cọp rình mồi.

Long Thần tuy hơi lo lắng nhưng cũng không sợ, hắn dù sao cũng là võ sư lục trọng đỉnh phong, chỉ cần năm tên này tu vi không quá cao, vẫn là có thể thắng.

- Đi, chúng ta đi giúp Long Thần.

Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ đã ngó ra cửa, lén lút nhìn hết mọi chuyện xảy ra, khi thấy Long Thần muốn đánh nhau, nàng liền xách kiếm định xông ra.

- Không cần, mặc kệ hắn, để hắn tự giải quyết thôi.

Tần Trạch vẫn ung dung không vội, hắn đã thấy rõ tu vi Ngũ Hổ, chỉ có Đại Hổ là võ sư tứ trọng, bốn tên còn lại miễn cưỡng coi là võ sư tam trọng.

Long Thần một mình đủ xử lý đám này, mặc dù có chút khó khăn, Tần Trạch vẫn ung dung, hắn nhẹ nhàng bước về bàn ăn, nhàn nhã mà gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Lưu Nhược Vũ thì không như vậy, nàng rất lo lắng, chạy lại bân cạnh Tần Trạch hỏi.

- Thật sự không cần ra tay sao.

- Yên tâm, không c·hết được, nếu hắn đánh không lại thì giúp cũng không muộn.

Tần Trạch muốn cho Long Thần tạo thêm chút uy thế, nếu hắn hôm nay ha sát Ngũ Hổ, cũng coi như là vì dân trừ hại, uy danh khẳng định là không thiếu.

Đợi sau này tiến thêm vài bước trong Thiên Kiêu Thi Đấu Hội, là thuận lợi có thể đi vào tầm mắt mấy đại nhân vật trong thành, mặc dù không phải quan trọng nhất nhưng cũng có thể được trọng dụng.

Lúc này, ngoài đường, mọi người tụ tập lại rất đông, đoạn đường hoang vắng rộng hơn mười mét, dài trăm mét được dùng cho sáu người làm nơi quyết chiến.

- Ta nói trước, trận này là sinh tử đấu, không c·hết không thôi, tiểu tử, ta thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ hơn.

Đại Hổ một mặt trêu tức, khiêu khích Long Thần.

- Hừ, đừng nói nhảm, ta đã ra đây đương nhiên là không sợ, nếu đủ năng lực, các ngươi hoàn toàn có thể lấy mạng ta, còn không, hắc hắc.

Long Thần cười quái dị vài tiếng, hắn cũng không phải chưa g·iết người, mấy tên này còn là đại ác nhân thì đừng mong có chuyện nương tay ở đây.