Chương 6: Liệp Mệnh Đao
Phía Nam Bình Lạc Thành.
Trong một khu rừng, màn đêm buông xuống bao phủ toàn bộ trời đất. Màu đêm đen như một tấm thảm che mắt mọi người.
Có một ánh sáng le lói chiếu xạ qua khẽ lá như một mặt trời nhỏ trong đêm.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc ngồi bên cạnh đống lửa. Trên lửa là hai con thỏ chiều nay bắt được. Tiếng nổ lách tách của ngọn lửa cùng mùi hương ngào ngạt làm cho cái bụng của hai người như đói thêm mấy phần.
- Nhiệm vụ của chúng ta khó vậy sao.
Lâm Ngọc không khỏi cảm thán.
Không sai, Tần Trạch cùng Lâm Ngọc vừa xem kĩ lại thông tin nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của bọn hắn là tiêu diệt một đám thổ phỉ quy mô khá lớn ở Lâm Dụ Sơn nằm phía Nam của Bình Lạc Thành.
Trên Lâm Dụ Sơn có một đám thổ phỉ là Lâm Dụ Trại. Toàn bộ Lâm Dụ Trại có khoảng ba mươi tên thổ phỉ .
Chúng thường hay chặn c·ướp vài tiểu gia tộc trong Bình Lạc Thành mỗi khi đi ngang qua địa bàn của chúng.
Nhưng cái khó khăn ở đây không phải là ba mươi tên thổ phỉ đó mà là tên cầm đầu. Trại chủ của bọn chúng là Thạch Thiên Hùng là một Luyện Huyết võ giả.
Tần Trạch thật không ngờ rằng hai người bọn họ lại phải đi đối phó võ giả. Dù sao họ cũng chỉ là người bình thường a.
- Lúc đầu ta cũng không nghĩ nó lại khó như vậy a. Mà nếu đây là sự thật thì chỉ có thể tiếp nhận thôi.
- Ngươi nghĩ trốn qua sao.
- Nếu trốn được thì sao phải rầu như này chứ. Như thôn trưởng nói qua vậy, trước kia cũng có người trốn nhưng chẳng phải vẫn bị moi ra sao.
Tần Trạch cảm thấy lần này tám phần là chịu c·hết rồi. Nhưng hắn còn có hai phần hi vọng sống a.
Hắn liếc mắt nhìn hai quyển pháp môn đặt bên cạnh rồi nói.
- Chúng ta thử tu luyện trước đi. Một tháng sau mới hết kỳ hạn, trong thời gian này nếu chúng ta trở thành võ giả thì có sức liều mạng rồi.
Lâm Ngọc nhìn vào pháp môn rồi chán nản nói
- Đâu có dễ vậy, nếu ai cũng có thể luyện thì nơi đây đã không có nhiều phàm nhân đến thế. Với lại, chỉ tu luyện có một tháng thì làm sao thắng được Thạch Thiên Hùng cơ chứ.
- Được rồi, đừng chán nản nữa. Ăn trước rồi chúng ta cùng nhau tu luyện.
Một lúc sau, dưới gốc cây Tần Trạch cùng Lâm Ngọc hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau. Cả hai đều đang nhìn vào trong pháp môn rồi trầm tư.
Theo trên pháp môn có nói rõ.
Võ giả tu luyện tự thân, dùng chính tài nguyên mà mình có để tu luyện. Tài nguyên cần sử dụng đầu tiên đương nhiên là thân thể bản thân.
Muốn rèn luyện bản thân cần đi qua các bước như
Luyện huyết hoá tinh
Luyện tinh hoá khí
Luyện khí hoá thần
Luyện thần phản hư.
Bước đầu tiên luôn là quan trọng nhất.
Thế gian muôn người mong luyện huyết. Nhưng người luyện được có bao nhiêu. Mặc dù ta nhìn thấy võ giả rất nhiều nhưng nếu phân chia tỉ lệ mà nói thì đó là số ít.
Tại sao lại ít như vậy. Nguyên nhân do đâu mà ra.
Nếu nói về nguyên nhân thì rất đơn giản, chỉ một chữ thôi đó là Ngộ.
Chúng ta hiểu đơn giản thì như khi ta luyện kim thì cần nhiệt độ cao. Vậy nên luyện huyết cũng vậy chúng ta cần nhóm lên nội hoả của bản thân.
Nội hoả là gì, nội hoả vô hình vô chất thậm chí còn vô định. Vạn vật đều có âm dương, vậy nên thân ta cũng sẽ có âm dương. Nơi cực dương hoặc cực âm sẽ là nơi sẽ xuất hiện nội hoả, tùy từng người ngộ tính mà xuất hiện nội hoả khác nhau. Có người nội hoả là âm, có người là dương thậm chí có người sinh ra nội hoả là âm dương hoà hợp.
Vậy nên muốn luyện huyết thì phải nhóm nội hoả, người nhóm nội hoả càng nhanh thì chứng tỏ tư chất càng mạnh.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc ngồi ngộ nửa đêm nhưng lại th·iếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh lại thì thấy cả hai đã ôm nhau ngủ suốt đêm.
- Khụ, thứ lỗi.
Tần Trạch nói nhẹ một tiếng rồi vội đứng dậy. Hai người mặt đỏ liếc nhìn nhau rồi vội quay mặt đi.
- Hôm nay chúng ta sẽ luyện thử Liệp Mệnh Đao. Hôm qua ta phát hiện một vài con heo rừng ở cách đây khá xa.
Đằng nào thì nhóm nội hoả cũng không dễ dàng vậy nên Tần Trạch muốn tăng thực lực của bản thân lên trước đã.
Hắn nhìn vào hai trang cuối của pháp môn tu luyện thì ở đó có ghi rằng, Liệp Mệnh Đao là một môn võ kỹ sơ cấp nếu luyện huyết võ giả dùng nó thì uy lực sẽ mạnh hơn nhiều.
Hắn nhìn xung quanh rồi chợt nhận ra rằng hắn không có binh khí a. Chợt hắn thấy có một nhánh cây khá to nằm lăn lóc ở gốc cây gần đó, hắn lại gần nhặt cành cây lên nắm thử thấy khá nặng cảm giác có vẻ đang nắm đao thật vậy.
Hắn nhìn kỹ mấy hình người trong sách mà học theo, còn mấy chữ bên cạnh là cách vận khí hắn làm như không thấy vì hắn có khí đâu mà vận.
Đao pháp này rất đơn giản chỉ chó ba đường đao. Đường thứ nhất là chém ngang người, đường thứ hai là bổ dọc và đường cuối cùng là đâm thẳng vào tim.
Ngoài ra, không còn gì khác. Hắn nhìn kỹ vào hình vẽ, gọi lại Lâm Ngọc rồi đưa cho nàng một nhánh cây. Thế là cả hai người bọn họ đứng dưới tán cây luyện mấy đường đao cơ bản mà không có ai chỉ dạy.
Khi chiều tà buông xuống cũng là lúc hai người quyết định đi tìm lợn rừng thử đao pháp.
Giờ này, đàn lợn rừng đang tụ tập gần bờ sông uống nước rồi chuẩn bị về ổ.
Bên cạnh sông có hơn mười con lợn rừng màu nâu, lông dài trên miệng mọc hai chiếc răng nanh trắng xoá, dáng vẻ hung tợn của bọn chúng có thể làm người ta sợ sệt mà chạy mất.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc hai người đang ngồi trên cành cây bàn bạc.
- Hai chúng ta mỗi người đánh một con, nhưng cái này không quan trọng. Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta không có v·ũ k·hí và đàn lợn có vẻ muốn đi chung với nhau.
Tần Trạch dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói ra.
- Đúng thế nhưng không cần lo lắng, chỉ cần săn được lợn rừng thì ta sẽ có v·ũ k·hí. Còn về vấn đề chúng đi cùng nhau cũng không là vấn đề lớn.
- Ồ, không là vấn đề lớn sao.
Tần Trạch nghi hoặc hỏi.
- Không sai, hồi nãy ta đã quan sát kỹ dưới chân chúng ta sẽ là đường mà chúng cần đi qua. May mắn hơn là trong đám của chúng có hai con chậm chạp đi sau nhưng chúng lại là hai con khoẻ nhất trong đàn.
- Được, không sao cả như vậy mới có tính khiêu chiến. Lát nữa hãy cố tạo động tĩnh thật lớn để cho đàn lợn đi trước bị doạ chạy. Như vậy chúng ta sẽ dễ dàng thắng hơn.
- Tốt, quyết định như vậy.
Lâm Ngọc cũng quả quyết nhận lời.
Lúc sau, khi đàn lợn từng con từng con quay về rừng. Nhìn đàn lợn đi qua mà trái tim Tần Trạch không ngừng khuấy đông.
Phải biết đây là lần đầu hắn đối mặt với dã thú to như vây a.
Khi chỉ còn lại ba con cuối cùng thì phát sinh biến hoá, chỉ thấy ba con lợn cùng nhau ụt ịt, lề mề mà lê bước đến gần bìa rừng.
Tần Trạch nhìn sang thì thấy Lâm Ngọc sắc mặt không tốt lắm.
Nàng nhìn lại rồi ra hiệu đánh tiếp.
Tần Trạch chỉ có thể liều theo nàng.
Đúng lúc này, ba con lợn rừng đã đến dưới cây. Ngay lập tức hai người nhảy thẳng xuống cành cây đã mài nhọn chĩa thẳng vào gáy lợn rừng.
Éc éc !!!
Hai tiếng kêu thảm vang lên làm cho đàn lợn phía trước hoảng loạn chạy tứ phía. Tần Trạch sắc mặt khó coi vì cành cây của hắn đâm trượt sang bên cạnh nên chỉ làm ní b·ị t·hương chứ không c·hết.
Phía Lâm Ngọc thì may mắn hơn một chút. Tuy con lợn không c·hết nhưng đã ngã xuống, bốn chân đạp loạn xạ trong miệng không ngừng kêu thảm thết.
Ầm!
Đúng lúc này,một tiếng v·a c·hạm mạnh vang lên. Thì ra, con lợn thứ ba trong lúc hoảng loạn hướng thẳng về Tần Trạch mà lao thẳng tới khiến hắn bay ngược ra ngoài rồi đâm thẳng vào một thân cây gần đó.
Lâm Ngọc không nghĩ nhiều mà vội vàng phóng về phía con lợn kia rồi dùng gậy đập thẳng xuống.
Bộp!
Một tiếng bộp vang lên nhưng con lợn không hề hấn gì. Lúc này con lợn trọng thương mới tỉnh hồn lại, nhanh chóng chạy đến lao vào Lâm Ngọc.
Tần Trạch chỉ thấy toàn thân đau đớn, chưa kịp phản ứng lại thì thấy một con lợn lớn phóng về phía Lâm Ngọc.
Hắn vội phóng tới ngăn cản, chưa kịp đánh thì đã bị nó húc thêm phát nữa bay thẳng đến chỗ Lâm Ngọc.
Hai người đụng vào nhau rồi bay ngược ra ngoài, trong miệng chảy ra một hàng máu.