Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 67: Thiên Kiêu Thi Đấu Hội




Chương 67: Thiên Kiêu Thi Đấu Hội

Ba người tách ra ba hướng, cảnh giác nhìn chằm chằm đối thủ.

Lúc này, Tần Trạch gượng dậy, đi vào cạnh Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.

Bạch lão ma cảm thấy không ổn, lên tiếng hỏi.

- Ta cùng các ngươi không thù không oán, cớ sao lại bức nhau đến nước này.

- Hừ, chúng ta vốn không thù, nhưng g·iết ngươi, chúng ta có mười vạn lượng hoàng kim, đó chính là có thù.

Long Thần hừ lạnh nói, chẳng lẽ Bạch lão ma không biết sao, đương nhiên biết, chẳng qua muốn hồi phục chút sức lực thôi.

- Bớt nói nhảm, hôm nay không c·hết không thôi.

Long Thần không để mình bị xoay vòng vòng, hắn giơ kiếm lên, nhảy đến chỗ Bạch lão ma.

Bạch lão ma vốn b·ị t·hương, bị sự quả quyết của Long Thần dọa đến, hắn cũng không muốn cá c·hết lưới rách với ba tên này.

Nâng gậy lên, cùng Long Thần đối chiến mấy chục chiêu liên tiếp, vốn tưởng sẽ đi thẳng đến thắng lợi, ai ngờ Lưu Nhược Vũ từ bên phải công vào, Tần Trạch lại từ bên trái ra đòn âm hiểm.

Bí bách trước thế công này, Bạch lão ma gầm lên một tiếng, toàn thân quay tròn, tạo nên một luồng khí lưu xung quanh, từ trong cơn lốc đó, từng chiêu từng thức âm hiểm đánh ra xung quanh.

- Xem ra chiêu này là chiêu cuối cùng của hắn, cẩn thận, từ từ hao mòn thực lực của hắn.

Long Thần hướng về Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ nói, nhưng âm thanh hắn đủ lớn, nên Bạch lão ma cũng nghe thấy.

- Hừ, muốn hao mòn lão phu, các ngươi còn kém xa lắm, haha.

Bạch lão ma cuồng tiếu lên, cây gậy trong tay hắn vung mạnh hơn, nhanh hơn cũng như âm hiểm hơn.

Tần Trạch ba người còn chưa kịp phản ứng, mỗi người chịu một gậy, bay thẳng ra ngoài.



- khụ khụ.

Ho vài tiếng, Long Thần gượng dậy, nhìn chằm chằm vào Bạch lão ma.

- Hừ, nhìn cái gì, không phục đúng không, thực lực không đủ còn muốn sính anh hùng.

Thấy vậy, Bạch lão ma khinh miệt cười một tiếng, lên tiếng châm chọc.

Nghe lời của hắn, Long Thần bật cười lên.

- Haha, ai nói cho ngươi chúng ta muốn làm anh hùng, cái chúng ta muốn là tiền, là tiền, ngươi hiểu không.

Nghe vậy, Bạch lão ma phát giác không ổn, vừa định tiến lên hạ sát Long Thần, đầu óc đột nhiên choáng váng, đứng không vững.

- Haha, độc ngấm rồi nha, rất tốt, để ta xem lần này ngươi còn chạy đi đâu.

Thấy Bạch lão ma đứng không vững, Long Thần cười lớn, lên tiếng châm chọc.

- Hừ, các ngươi vô sỉ, vậy mà dùng độc ám toán lão phu, các ngươi dù thắng cũng không vinh.

Bạch lão ma ngã quỵ xuống, hắn thở hổn hển chỉ tay về phía ba người trách móc.

Tần Trạch thấy Long Thần có vẻ hình như động tâm tư, vội lên tiếng.

- Bạch lão ma, ngươi cũng đừng nói nhảm, không dùng độc sao chúng ta thắng được ngươi, thắng không vinh thì sao, chỉ cần mười vạn lượng tới tay, đường đến tông sư chính là bằng phẳng, chỉ cần chúng ta là tông sư, ai quan tâm chúng ta từng g·iết một tên võ sư như nào.

Nghe Tần Trạch nói vậy, Long Thần cảm thấy có lí, chỉ cần tu vi mạnh chính là chân lí, không cần so đo việc nhỏ này, hắn hướng về phía Bạch lão ma nói.

- Nghe rõ chưa, Bạch lão ma, lịch sử là do người thắng viết, chỉ cần ngươi c·hết, chúng ta tiến bước đó chính là vinh quang.

Xoẹt!

Long Thần đang định cuồng tiếu tạo chút khí thế, Bạch lão ma đã bị Lưu Nhược Vũ một kiếm bêu đầu, chém xong, nàng trừng Long Thần một cái, quát.



- Ngu xuẩn, không nhân lúc hắn yếu chém c·hết hắn, chẳng lẽ còn cho hắn hồi phục lại hay sao.

Long Thần không dám nói gì, dù sao Lưu Nhược Vũ nói đúng, nếu nói thêm vài câu, không chừng Bạch lão ma hồi phục, sau đó n·gười c·hết chính là bọn họ.

Tần Trạch không nói gì, theo hắn thấy, dù Bạch lão ma giải được độc thì hắn cũng có thể làm cho Bạch lão ma suy yếu trở lại, nói chung đây cũng chỉ là một tuồng kịch được định sẵn kết quả thôi.

- Ài, cuối cùng cũng giải quyết xong, tiếp theo nên về nhà nghỉ ngơi một chút.

Long Thần nằm bệt trên mặt đất, thở dài, lần này quả thật quá nguy hiểm, may mà Tần Trạch có mang theo độc, nếu không bọn họ chính là tự đi tìm c·hết.

- Được rồi, chúng ta lấy gì làm chứng đây, chẳng lẽ đem đầu tên này về.

Lưu Nhược Vũ đang lục lọi Bạch lão ma đột nhiên hỏi.

- Không cần, cây gậy hắn dùng đủ để chứng minh thân phận.

Tần Trạch nói, hắn không muốn dây dưa lâu, hiện tại, Tần Trạch chỉ muốn tìm nơi nào đó an tĩnh chút, tu luyện vô thời hạn, như thế mới có cảm giác đang sông chút, như bây giờ đông chạy một chút, tây chạy một chút, rất mệt mỏi.

- Được rồi, vậy thì chúng ta về Linh Thành, chuẩn bị tham gia thiên kiêu thi đấu thôi, hi vọng được đại nhân vật nhìn trúng.

Lưu Nhược Vũ tán đồng, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Ba người lên đường trở về Linh Thành, mặc dù trên đường không gặp biến cố nhưng cũng mất hai ngày mới về đến Linh Thành.

Về đến Linh Thành, Ba người cũng không về nhà ngay, họ ghé vào một dược điếm trong thành, mua mấy phần linh dược, giúp tăng tốc độ tu luyện.

Cách này có thể giảm thời gian tu luyện của võ giả cùng võ sư, nhưng cái gì quá cũng không tốt, tuy tăng tốc độ tu luyện, nhưng kinh mạch trong cơ thể sẽ bị tổn thương bởi dược lực của linh dược, sẽ nhanh chóng tạo ra các ám thương ảnh hưởng đến sau này.

Dẫu biết vậy, nhưng ba người vãn quyết định dùng linh dược tăng tốc độ tu luyện, để mau chóng bắt kịp thiên kiêu thi đấu gần tháng sau.



Trong hai mươi mấy ngày tiếp theo, ba người trốn trong phòng bế quan, tuy không thể đột phá, nhưng thực lực cũng tăng một mảng lớn.

- Các ngươi biết không, nghe nói thiên kiêu thi đấu hội hôm nay, ngay cả thiếu thành chủ cũng tham gia.

- Cái gì? Ngươi nói thiếu thành chủ cũng tham gia, nếu vậy, nhưng thiên kiêu khác chỉ có thể tranh vị trí thứ hai rồi.

- Không sai, hơn nữa, rất có thể chỉ có thể tranh thứ ba, nghe nói, có một vị thiên kiêu từ thành khác đến, muốn tham gia thử thiên kiêu thi đấu hội lần này, quan trọng hơn, tên này là võ sư thất trọng.

- Ngươi không nói nhầm chứ, võ sư thất trọng, như vậy không phải ngang hàng vơi thiếu thành chủ rồi sao.

- Hừ, thiếu thành chủ đã sớm là võ sư thất trọng, làm sao tên đó có thể so, cho nên hắn chỉ có thể giành vị trí thứ hai.

- Không sai, không sai, nói không chừng chạy đâu ra một đầu hắc mã thì vị trí thứ hai cũng mất luôn, hahaha.

Trên đường, mọi người bàn tán rất sôi nổi về thiên kiêu thi đấu hội lần này, dù chỉ là người đứng xem, nhưng bàn luận chuyện của người khác chính là niềm vui thú nha, vả lại cũng không mất thứ gì.

Tần Trạch ba người trên đường nghe không biết bao nhiêu lời tương tự, chủ yếu đều là bàn về thiên kiêu này, thiên kiêu nọ, thậm chí còn cá cược xem ai sẽ thắng.

Ba người cũng không để ý, một đường đi thẳng, tiến về phủ thành chủ mà đi, họ còn muốn nhanh chóng đăng kí tham gia thiên kiêu thi đấu.

Phủ thành chủ ở đây cũng không lộng lẫy lắm, phả nói là toà phủ thành chủ bình dị nhất Tần Trạch từng thấy, nhưng đó là đối với Tần Trạch, còn Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thì đây đích thị là một toà lâu đài.

Do sự kiện hôm nay nên người ra vào rất đông, tuy rất lộn xộn nhưng mọi người vẫn để dành ra một hàng nhỏ cho các tuyển thủ đi vào.

Ba người Tần Trạch đương nhiên sẽ đi lối này, chỉ thấy cuối đường bày một chiếc bàn nhỏ, ngồi cạnh bàn là một vii nữ tử xinh đẹp.

Thấy ba người đến, nàng cũng không hỏi là đến làm gì, đường này chỉ dành cho tuyển thủ nên không cần nói cũng biết, ba người đến đăng kí tham gia thiên kiêu thi đấu hội.

- Xin hỏi, ba vị tính danh cùng tu vi, không cần lo lắng, chúng ta cần phân phối thực lực các tuyển thủ cân bằng chút.

Nàng mỉm cười nói, ba người nghe vậy, cũng hiểu, đây không phải là làm khó bọn họ mà là quy tắc vốn như vậy.

- Vậy ta đến trước.

Long Thần nhảy ra đầu tiên, hùng hổ nói.

- Ta tên Long Thần, hiện là tán tu, tu vi võ sư lục trọng đỉnh phong.

Long Thần báo mình là tán tu cũng có ý đồ, chủ yếu là muốn cho người khác biết, hắn không có chỗ dựa, nhanh chóng đến lôi kéo nha.