Chương 66: Bạch Lão Ma
Tây Hà Thành, một toà thành nhỏ ở gần Tây Hà, dân số trong thành cũng chỉ vài trăm người, đứng đầu bởi một tên võ sư.
Nhưng mấy tháng trước, đột nhiên có một người tự xưng Bạch lão ma, đến đây đ·ánh c·hết thành chủ, c·ướp lấy Tây Hà Thành.
Người dân trong thành bị hắn chăn nuôi như súc vật, bị cấm không cho ra khỏi thành, thi hoảng có vài người xui xẻo bị hắn mang ra ăn trước mặt mọi người.
Hiện tại,Tây Hà Thành đã sớm không còn liên lạc với bên ngoài, muốn tiêu diệt Bạch lão ma thì tương đương tiêu diệt Tây Hà Thành.
Chuyện này đối với ba tên võ sư mà nói chính là không thể thực hiện, dùng sức ba người mà muốn tiêu diệt một toà thành chính là người si nói mộng.
Cách Tây Hà Thành trăm mét về phía Nam, ba người Tần Trạch trốn ở đây dòm ngó đã mấy ngày liền, bọn họ vẫn chưa tìm ra cách tốt nhất để t·ấn c·ông.
Nếu lỗ mãng xông lên thì chính là chịu c·hết, nhưng ngồi đợi mãi cũng không phải là cách, nói không chừng hôm nào đó, tên kia đột phá thì mất công vô ích.
- Hay chúng ta tìm cách nào đó dụ hắn ra ngoài.
Lưu Nhược Vũ ra chủ ý nói, theo nàng thấy, chỉ cần dụ Bạch lão ma ra ngoài, ba người hợp lực vây công, hắn không c·hết cũng trọng thương.
- Không thể nào, Bạch lão ma vốn đã trốn trong đây thì không thể nào dễ dàng ra ngoài như vậy, hắn chắc cũng biết bản thân bị treo thưởng nên lại càng không ra ngoài.
Long Thần lên tiếng bác bỏ, Tần Trạch ở một bên xen vào nói.
- Thế thì chúng ta lẻn vào, lặng lẽ chém c·hết Bạch lão ma, rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.
- Nói đùa, chúng ta chui vào trong lỡ như bị vây công thì sao, quá nguy hiểm, vẫn là tìm cách khác đi.
Lưu Nhược Vũ lắc đầu lia lịa nói, nàng không muốn tự chui đầu vào lưới như thế, bên trong có bao nhiêu nguy hiểm còn không biết, lỡ như bọn họ bị vây công.
Nhưng Long Thần không nghĩ vậy, hắn thấy cách này rất tốt, bọn họ là ba tên võ sư, chui vào hang ổ của một tên võ sư còn cẩn thận như thế, không khỏi quá nhát gan.
- Tốt, theo ý Tần Trạch, tối nay chúng ta lẻn vào.
Quyết định xong, hắn nhắm mắt tu luyện một chút, Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ không nói gì, không phản đối cũng chẳng đồng ý.
Tối đến, Tây Hà Thành không như những thành khác rực rỡ ánh đèn, trong thành thi thoảng chiếu ra vài ánh sáng le lói, chứng tỏ có người tồn tại, nhưng lại ẩn chứa đầy sự kì bí.
Ba người Tần Trạch, lén lút áp sát toà thành, cảm nhận không khí lạnh ngắt cùng sự tĩnh lặng trong thành, chân của ba người không khỏi run nhẹ vài cái.
Long Thần giả vờ trấn định, nói nhỏ.
- Lát nữa ta sẽ đi đầu, các ngươi nhẹ nhàng bước theo sau, nhớ kĩ, chân các ngươi cứ giẫm theo dấu chân của ta mà đi, đi từ từ thôi.
Nói xong, Long Thần nhẹ nhàng bước từng bước đến gần tường thành, hắn lấy ra một thanh đao nhỏ, vận chân khí, khoét từng chút một vào tường thành, tạo thành những bậc thang nhỏ.
Tuy tường thành chỉ làm từ đá, không tính là cứng, nhưng Long Thần cũng không dám thư giãn, hắn nhẹ nhàng cạo từng lớp đá, hạn chế tạo ra âm thanh.
Gần mười mấy phút sau, cái lỗ đầu tiên cũng hoàn thành, dựa theo tốc độ này, khoảng chừng nửa đêm là có thể vào được bên trong.
Cũng may, Tây Hà Thành không có lính tuần tra, ba người Tần Trạch thuận lợi trèo lên trên tường thành.
Vừa trèo lên, cả ba nằm xuống đất, đưa mắt ngó xuống trong thành, nhưng thứ đầu tiên họ thấy không phải là những kiến trúc, mà là những xác c·hết nằm la liệt trên mặt đất, một luồn gió thoảng qua, mang theo mùi hôi xộc thẳng vào mũi họ.
Ba người chỉ cảm thấy trong bụng cồn cào, muốn nôn hết ra ngoài, may ra còn nhịn được, men theo cầu thang đi xuống, ba người thành công xâm nhập Tây Hà Thành.
Căn nhà sáng nhất kia hẳn là nơi ở của Bạch lão ma, những nhà khác chỉ sáng le lói một chút kia hẳn là mấy người còn sống sót.
- Tốt rồi, giờ này chắc là Bạch lão ma đang tu luyện, chúng ta sẽ hành động ngay trong đêm, á·m s·át hắn.
Long Thần kéo hai người đến một góc, thì thầm nói, tuy hắn biểu hiện bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã run rẩy cả lên, nhưng không bình tĩnh không được, cả nhóm hắn là mạnh nhất, cái trụ cột tinh thần này vẫn cần hắn đến làm.
Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ gật đầu, đồng ý kế hoạch của Long Thần, ba người lại tấp thỏm mò mẫm trong đêm tối, hướng về phía ngôi nhà sáng nhất mà lại gần.
Ngay lúc này, trong ngôi nhà đó, một lão nhân mái tóc bạc trắng, da nhăn nheo đang ngồi xếp bằng tu luyện, xung quanh hắn lượn lờ những tia khí màu đỏ, cái giường mà hắn ngồi là được chất lên bởi một đống t·hi t·hể.
Hắn chính là Bạch lão ma mà bọn Tần Trạch đang tìm, chỉ thấy lão nhân nháy nháy mắt, hai hôm nay lão luôn cảm thấy bất an, không biết có chuyện gì sắp xảy ra.
Mặc dù lão biết bản thân bị treo thưởng, nhưng cũng không quan tâm lắm, kẻ mạnh không để ý hắn, kẻ yếu không có uy h·iếp, hơn nữa hắn còn trốn trong Tây Hà Thành, tạo ra sự bí ẩn, lão không tin còn có kẻ dám chui vào.
Lúc lão đang suy nghĩ, ba người Tần Trạch đã đến rất gần, thần niệm của Tần Trạch đã có thể thấy thân hình của Bạch lão ma, thực lực không tệ lắm, rơi vào khoảng võ sư thất trọng sơ nhập, không khác mấy so với tình báo.
Long Thần đột nhiên ra hiệu mọi người dừng lại, hắn liên tiếp ra hiệu, đại khái ý tứ là, đợi Bạch lão ma lâm vào trạng thái tu luyện sâu, xuất thủ á·m s·át hắn.
Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ gật đầu, tách ra hai hướng khác nhau, trong tay cầm sẵn binh khí.
Đợi gần một giờ sau, ba người quyết định động thủ, Long Thần nhảy ra trước, một kiếm chém xuống, Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ theo sau nhảy ra kiếm, đao theo đó mà chém.
Ầm!
Một tiếng vang lớn vang lên, bụi bay mù mịt, Tần Trạch có thể cảm giác được, không ai chém trúng.
- Khặc khặc, lão phu đã sớm biết sẽ có kẻ gan lớn dám đến, thì ra là một đám tiểu bối.
Thanh âm quái dị truyền đến từ bên cạnh, ba người Tần Trạch nhanh quay qua nhìn, khói bụi dần tản, thân ảnh Bạch lão ma đứng đấy, dùng ánh mắt đỏ như máu nhìn về phía ba người.
- Cùng lên, vây công hắn.
Long Thần chỉ nói một câu, nhanh chóng xách kiếm lao đến, Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ cũng nâng binh khí lên theo.
- Hừ, muốn vây công lão phu, quả nhiên không s·ợ c·hết.
Bạch lão ma hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo kéo ra một cây gậy màu đỏ, trên đó thi thoảng toả ra mùi máu.
Một gậy đón đỡ Long Thần, theo đó là chặn công kích của Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ.
Bốn người trong nháy mắt đánh lên, bụi bay mì mịt, căn nhà cũng lung lay sắp đổ.
Bạch lão ma tuy không chiếm thế thượng phong, nhưng đủ sức cầm cự Tần Trạch ba người, từng chiêu từng thức lão thi triển, hoàn mỹ chặn lại đòn công kích của ba người.
Ba người Tần Trạch mặc dù chiếm ưu thế số lượng, nhưng kinh nghiệm ít ỏi, đánh không lại Bạch lão ma, toàn bộ chiêu thức đánh ra đều bị chặn lại, đến giờ họ vẫn chưa thể lưu lại trên người Bạch lão ma dù chỉ là một v·ết t·hương nhỏ.
- Dùng cao cấp võ kỹ.
Long Thần nói một tiếng, trước mắt, công kích bình thường không tổn thương được Bạch lão ma thì phải dùng công kích uy lực hơn rồi.
Ba người cùng thi triển cao cấp võ kỹ, uy lực trong nháy mắt bạo tăng, thậm chí còn lưu lại mấy đường máu trên người Bạch lão ma.
Bạch lão ma thấy vậy, trong lòng kinh hoàng một chút, nhanh chóng thi triển võ kỹ chống trả, cục diện lại lâm vào thế giằng co.
Tần Trạch thấy cả hai bên lại cân bằng, xem ra đã đến lúc, hắn lao lên xông thẳng về phía Bạch lão ma, đao vung về phía đầu lão, trên thân lộ ra rất nhiều sơ hở.
Mọi người thấy cảnh này, đều nghĩ Tần Trạch muốn dùng thương đổi thương, liều c·hết đả thương Bạch lão ma.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhanh chóng tiến lên sát phía sau Tần Trạch, họ muốn nhân lúc Tần Trạch trúng chiêu, đả thương Bạch lão ma.
Bạch lão ma thấy thế, nhanh tay đảo gậy, hoàn mỹ đánh chặn đao của Tần Trạch, còn thuận thế đâm Tần Trạch bay ra ngoài.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ chớp cơ hội, nhưng vẫn bị Bạch lão ma chặn lại Lưu Nhược Vũ, Long Thần may mắn chém trúng sườn của Bạch lão ma.
Tuy b·ị t·hương, nhưng Bạch lão ma vẫn tỉnh táo, chặn lại hai người thêm vài chiêu, sau đó mới lùi lại.