Chương 65: Một Năm Sau
Phốc!
Đao của Tần Trạch nhanh chóng đâm xuyên qua người Hàn Hắc Vong, không đợi hắn phản ứng, Tần Trạch kéo đao ra, liên tục phóng ra chân khí chém hắn làm trăm mảnh.
Một tên võ sư mà thôi, Tần Trạch không tốn nhiều sức là có thể xử lý, nếu hắn trong trạng thái toàn thịnh còn tốt, có át chủ bài may ra có thể dùng.
Nhưng Hàn Hắc Vong vừa đại chiến, toàn thân mệt mỏi, không có dư lực phản ứng thì cho dù át chủ bài có mạnh cũng không kịp dùng.
Lục tìm trên người Hàn Hắc Vong một chút, Tần Trạch thu được vài trăm lượng hoàng kim, cùng mấy giọt máu đựng trong bình, hắn mở ra dùng thần niệm dò xét vào bên trong, cảm nhận lực lượng ở trong đó, Tần Trạch hiểu tại sao Hàn Hắc Vong lại b·ị đ·ánh giá là đại tông sư nhất trọng.
Đấy là do Hàn Hắc Vong còn yếu, chưa thể phát huy ra tất cả thực lực trong này, Tần Trạch ước lượng, trong đây chứa lực lượng tương đương đại tông sư hậu kỳ.
Cất kỹ chiến lợi phẩm, Tần Trạch chạy về Huyết Ảnh Lâu nhận thưởng, sau đó chiếm nơi ở của một con tam giai yêu thú bế quan.
Cảm giác đã lâu lại đến, Tần Trạch lâm vào bế quan, hắn thấy bản thân cần tránh đi Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ một thời gian, coi như cho họ trưởng thành lên một chút.
Một năm sau, Tần Trạch thả thần niệm ra ngoài, khoảng cách ba mươi mét xung quanh hiện rõ trong đầu hắn, không sai, hắn đã đột phá đại tông sư tam trọng, phải nói, tài nguyên Vạn Chân Hoàng Triều cấp cho hắn không phải dạng vừa.
Cứ theo tốc độ này, khoảng chừng hai mươi năm sau là có thể đạt đến đại tông sư đỉnh phong.
Tần Trạch nhanh chóng bay về Linh Thành, một năm qua đi, không biết Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thế nào.
Về đến nhà trọ, khung cảnh vẫn như cũ, hắn nhớ lúc rời đi để lại một lá thư, nói là đi một tháng, hiện nay đã qua một năm, không biết hai người họ có chờ hắn không.
Tần Trạch thả thần niệm ra dò xét, vẫn không thấy thân ảnh hai người ở đâu, hắn nhíu mày, không lẽ một năm này hai người họ gặp chuyện không may rồi.
Hết cách, Tần Trạch chỉ có thể ngồi chờ.
Nửa ngày sau, hai người lục tục trở về, Tần Trạch vừa liếc đã xác định Long Thần là võ sư lục trọng, còn Lưu Nhược Vũ đã là võ sư ngũ trọng, hắn điều chỉnh bản thân thành võ sư tứ trọng, chạy ra đón.
- Haha, các ngươi cuối cùng đã về, ta còn tưởng các ngươi chuyển đến chỗ khác rồi chứ.
Thấy Tần Trạch, hai người cũng rất vui mừng, Long Thần không nhịn được chạy lên đá hắn một cái.
- Hừ, ngươi chạy đi đâu, làm cho chúng ta lo lắng xảy ra chuyện suốt một năm.
- Đúng vậy, Tần Trạch, ngươi biến mất như vậy cũng gửi tin về cho bọn ta biết chút chứ, chi ít không cần lo lắng.
Lưu Nhược Vũ cũng xen vào nói, hai người họ đúng là hoảng, khi vừa xuất quan đã thấy phong thư của Tần Trạch, cứ nghĩ tháng sau Tần Trạch sẽ quay về, nhưng ai ngờ đợi mãi đợi mãi lại thành một năm.
- Haha, được rồi, lỗi tại ta, lỗi tại ta, ta mang quà cho các ngươi là được chứ gì.
Tần Trạch tiện tay ném ra hai bản cao cấp võ kỹ, nói.
- Đây là ta làm nhiệm vụ thu hoạch được, các ngươi cũng biết ta dùng đao nên chỉ có thể tiện nghi các ngươi.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ cũng không khách khí nhận lấy, Long Thần nói.
- Hừ, hai bộ võ kỹ đã muốn mua chuộc chúng ta, ngươi nghĩ hay lắm, mau nôn ra hết.
Ba người nhìn nhau, sau đó cười lên haha, Tần Trạch nói.
- Haha, Long Thần ngươi cũng biết đùa, được rồi, ta mới trở về, không biết có chuyện gì ta vẫn chưa biết không?
Lưu Nhược Vũ thấy Tần Trạch hỏi như vậy, nàng cau mày, lúc sau, nàng mới nói.
- Khoảng thời gian này tương đối yên bình, vẫn không có chuyện gì lớn xảy ra, nếu nói đáng chú ý thì khoảng một tháng sau Linh Thành tổ chức thiên kiêu chiến là lớn nhất.
- Ồ, thiên kiêu chiến, là sao vậy, có phần thưởng nào không?
Tần Trạch hiếu kì hỏi, thiên kiêu chiến hắn xem qua mấy lần nhưng chưa thực sự tham gia lần nào cả, lần này hắn muốn thử chút.
Long Thần thấy Tần Trạch nghi hoặc, giải thích nói.
- Đơn giản, là một đám thiên kiêu đánh nhau sau đó tìm ra kẻ mạnh nhất.
Nghe hắn nói vậy, Tần Trạch tỏ vẻ hiếu kì hỏi.
- Không lẽ các ngươi muốn tham gia?
- Đương nhiên là muốn, nếu chúng ta tiến vào mấy vòng trong, sẽ bị đại nhân vật chú ý đến, nếu may mắn thì sẽ được mời chào, chấm dứt cảnh tán tu nghèo khổ.
Long Thần ước ao nói, theo hắn thấy, hắn thiên phú không tệ, nhưng do thiếu tài nguyên cùng thế lực chống lưng nên tốc độ tu luyện chậm chạp, nếu hắn sinh ra trong mấy thế lực đó, nói không chừng đã sớm võ sư đỉnh phong.
Tần Trạch không nói gì, Long Thần chỉ thấy tán tu khó, đâu hiểu tán tu diệu, với lại, vào đại thế lực cũng đâu ngay lập tức được coi trọng, ít ra cũng vào sinh ra tử mấy lần.
Thôi kệ, Tần Trạch cũng muốn thử cảm giác lên lôi đài một lần xem sao.
- Tốt, vậy chúng ta chờ đợi thiên kiêu chiến hay là làm nhiệm vụ tích lũy kinh nghiệm.
Tần Trạch hỏi.
- Ta thấy chúng ta nên làm nhiệm vụ vẫn tốt hơn, một tháng cũng không giúp chúng ta đột phá ngay, nhưng nếu kinh nghiệm đầy mình, có lẽ dễ vào mắt các đại nhân vật kia một chút.
Lưu Nhược Vũ nghĩ nghĩ rồi đưa ra ý kiến, Long Thần cùng Tần Trạch không có lí do phản đối, ba người đạt thành quyết định.
- Tốt, nếu đã như vậy, chúng ta nên nhận loại nhiệm vụ nào là hợp lí?
Tần Trạch lại dò hỏi.
- Tất nhiên là chém g·iết ma đạo võ sư, ngươi không biết, ta cùng Nhược Vũ vừa từ Luyện Huyết Đường trở về, chúng ta nhận được một nhiệm vụ rất hay, ngươi xem.
Long Thần vừa nói, vừa móc tờ nhiệm vụ ra cho Tần Trạch xem, trên đó thông tin cũng không nhiều, tóm tắt lại thì là có một tên ma đạo võ sư, gần đây lộng hành ở một toà thành nhỏ, cần có người đến xử lý tên này.
Tên ma đạo võ sư này gọi là Bạch lão ma, không biết ai cho hắn cái tên đó, nhưng nghe tên cũng đã biết là một loại người cùng hung cực ác.
Ừm, Tần Trạch liếc qua thực lực của hắn, đột nhiên giật mình, võ sư lục trọng, có thể chến với võ sư thất trọng sơ nhập, lại nhìn qua Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, hai người sắc mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Tốt, hai tên này lại dám đánh chủ ý lên ma đạo võ sư, lại còn mạnh hơn họ, quả nhiên chán sống rồi, nhưng cũng không trách họ được, nhìn vào phần thưởng là biết.
Chỉ cần tiêu diệt được tên ma đạo võ sư này, thưởng ngay mười vạn lượng.
Với võ sư mà nói, mười vạn lượng chính là số lượng khổng lồ, chỉ nghe thôi cũng đủ đè sập tâm lí của bọn họ, nếu như lần này thành công, đường đến tông sư chính là bằng phẳng.
Khó trách Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ mạo hiểm nhân nhiệm vụ này, nhưng không sao, Tần Trạch đã trở về thì an toàn hai người họ không cần lo lắng.
- Ài, các ngươi cũng quá liều lĩnh, thực lực không bằng người ta mà còn muốn đi tiêu diệt người ta, quả thực là si tâm vọng tưởng.
Tần Trạch thở dài nói.
- Tần Trạch ngươi không cần quá lo lắng, ba người chúng ta gộp lại đủ đè c·hết tên ma đạo võ sư kia, với lại chúng ta muốn tăng thực lực lên nhanh chóng cần tiền nha, nếu vụ này thành công, tiền không là vấn đề.
Long Thần hớn hở nói, theo hắn, mười vạn lượng đã nắm trong tay hơn một nửa, chỉ cần cố thêm một chút, cớ sao không làm, dù là việc này nguy hiểm đi chăng nữa, nhưng trên thế gian này liệu có mấy món lợi không có nguy hiểm.
- Thôi được rồi, chúng ta vẫn là chuẩn bị nhiều hơn một chút đi, chuẩn bị thêm mấy thủ đoạn, đề phòng bất trắc.
- Haha, Tần Trạch ngươi không cần lo lắng, chúng ta vốn chuẩn bị xuất phát, ai ngờ lại gặp ngươi, những thứ cần chuẩn bị chúng ta đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ còn ngươi thôi.
Long Thần khoát tay nói, bonn họ đúng là chuẩn bị lên đường, chẳng qua là chạy về nhà lấy đồ mà thôi.
- Ồ, nếu vậy thì đợi ta một lát, ta chuẩn bị một chút.
Nói xong, Tần Trạch lên phòng, va v·a c·hạm chạm rì đó một lúc mới mò xuống, hướng về hai người nói.
- Tốt, chuẩn bị xong, đi thôi.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ gật gật đầu, ba người sánh vai đi ra khỏi Linh Thành.