Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 64: Nhiệm Vụ




Chương 64: Nhiệm Vụ

- Tốt, ta dẫn ngươi đi nhận ban thưởng nhập môn, vì ngươi là đại tông sư nên ngươi có thể chọn binh khí hoặc võ kỹ.

- Vãn bối vẫn là chọn võ kỹ đi.

Tần Trạch cảm thấy binh khí dễ mất, nhưng võ kỹ lại không, thời khắc quan trọng còn có thể cứu hắn một mạng.

- Tốt, ngươi đến Tàng Thư Các mà lấy, ta không bồi tiếp ngươi nữa.

Tần Trạch cũng đã biết hết đường đi lối rẽ ở đây nên lão cũng kệ hắn, dù sao trong đây là không c·hết được.

- Da tạ tiền bối dìu dắt.

Tần Trạch hướng lão cảm tạ, nói thật, nếu không có lão, Tần Trạch làm sao mà có thể thích nghi nơi này nhanh như vậy, vì thế lần này Tần Trạch là thật sự cảm kích.

Vào Tàng Thư Các, Tần Trạch đến chỗ người trông coi thông báo một tiếng.

- Ồ, đạo hữu mới đến.

Một vị nữ tử kinh ngạc nói, nàng là người trông coi Tàng Thư Các, tu vi cũng rơi vào khoảng đại tông sư tam, tứ trọng.

- Đúng vậy, tại hạ muốn nhận một môn võ kỹ thích hợp, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo.

Tần Trạch lễ phép mà hỏi, theo hắn thấy, dù nàng trông trẻ tuổi như nào, nhưng cũng có thể là một tiền bối nào đó cải trang nha, lễ phép vẫn hơn.

Chỉ thấy nàng ngẫm nghĩ một chút, hướng về Tần Trạch nói.



- Đạo hữu đã là đại tông sư, vậy nên cứ lên tầng ba mà chọn, nơi đó chứa toàn bộ là Huyền cấp võ kỹ.

- Đa tạ đạo hữu chỉ điểm.

Tần Trạch cảm ơn một câu, nhanh chân chạy lên tầng thứ ba.

Vừa đến nơi, Tần Trạch ngay lập tức há hốc mồm, sách, vô vàn sách bày trước mắt hắn, nếu đây đều là Huyền cấp võ kỹ, vậy thì.

Ực, Tần Trạch nuốt nước bọt, hắn không thể tưởng tượng nổi Huyết Ảnh Lâu lớn cỡ nào mà chỉ một phân đà đã có nhiều võ kỹ như vậy.

Nhưng thôi, dù sao cũng không vội, cứ chọn thoải mái đi, quyết định, Tần Trạch lao vào trong đống sách mà tìm kiếm.

Năm ngày sau, Tần Trạch hai mắt lờ đờ, hắn cảm thấy không ổn rồi, vốn đại tông sư không nên như thế nhưng ai bảo hắn liên tục lấy thần niệm dò sách đâu.

Nhưng không như vậy lại không được, nếu không dùng thần niệm, không biết năm sau hắn có lược qua hết đống sách này không.

Tuy chưa xem nổi một phần tư đống sách, nhưng Tần Trạch lại tìm được một thứ hay ho.

Âm Ảnh Thuật, đây là một môn bí kỹ, cao hơn Thiên cấp võ kỹ nhưng lại thua Tiên thiên võ kỹ.

Môn bí kỹ này có thể giúp người dùng ẩn thân hoàn toàn, nếu tu luyện đến đỉnh phong, có thể trốn khỏi người cao hơn một đại cảnh giới, nhưng vô tác dụng với tiên thiên cảnh giới.

Đáng lẽ Âm Ảnh Thuật không nên xuất hiện ở tầng này, nhưng do môn bí kỹ này không có lực sát thương, cộng thêm chỉ cần thần niệm là có thể dùng nên bị ném xuống tầng ba.

Tần Trạch đương nhiên sẽ không chọn ngay môn bí kỹ này, sau khi thu được nó, hắn vẫn kiên trì tìm đến hiện tại, nhưng vẫn không tìm ta thứ tốt hơn.

Mệt mỏi, Tần Trạch cầm luôn Âm Ảnh Thuật, lê thân xuống dưới lầu, đăng kí một cái, hắn đi đến khu vực hầm không gian, tìm đường hầm mà mình đến đây, sau đó nhảy vào.



Lúc mở mắt, đã thấy bản thân xuất hiện ở khu nhà kia, Tần Trạch nghi nhớ hình dáng khu nhà, nhớ kỹ rồi hắn mới bay về Linh Thành.

Đã năm ngày qua đi, không biết Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ có xuất quan hay không nếu có thì nên dùng lí do gì là tốt đây.

Ừm, ngẫm lại thu hoạch của bản thân, Tần Trạch tỉnh ngộ, đúng nha, hắn do hấp tấp muốn đột phá võ sư, chạy ra ngoài làm nhiệm vụ, tìm cơ duyên.

Tốt, cứ quyết định như vậy, Tần Trạch âm thầm tán đồng rồi phát lực bay về Linh Thành.

Về đến nhà trọ, Tần Trạch quét thần niệm một vòng quanh nhà, phát hiện Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ vậy mà không xuất quan, vẫn còn đang tu luyện, Long Thần thì chân khí có vẻ ổn định hơn, cứ theo đà này rất nhanh sẽ dột phá võ sư nhị trọng.

Lưu Nhược Vũ được chân khí của Tần Trạch gia trì nên tốc độ tu luyện rất nhanh, xem ra chỉ cần một, hai ngày là có thể đột phá võ sư.

Tần Trạch thấy bản thân cũng nên tìm cơ hội cho bản thân đột phá võ sư mới được, lần này chắc phải ra ngoài thật rồi.

Thấy mọi người yên ổn, Tần Trạch để lại một bức thư chứng tỏ bản thân cần ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn tính toán khoảng một tháng sau trở về, lúc đó đột phá võ sư là rất hợp lí.

Lần này Tần Trạch là muốn ra ngoài làm nhiệm vụ thật, nhưng không phải nhiệm vụ của Luyện Huyết Đường, mà là nhiệm vụ của Huyết Ảnh Lâu.

Mọi thành viên trong Huyết Ảnh Lâu cứ mười năm bắt buộc phải hoàn thành một nhiệm vụ, còn các nhiệm vụ khác thì tùy ý mỗi người.

Tần Trạch lại chạy đến Huyết Ảnh Lâu, nhiệm vụ ở đây đều là chém g·iết, cũng đúng, tổ chức sát thủ nên có nhiều đơn g·iết người là bình thường.

Lựa chọn một lúc, Tần Trạch chọn chém g·iết một tên tán tu đại tông sư, có người muốn mạng của hắn, phần thưởng là một viên đan dược có thể trong nháy mắt giúp đại tông sư tăng một tiểu cảnh giới.



Tần Trạch đương nhiên không muốn dùng hiện tại, trong tay hắn còn có tài nguyên của Vạn Chân Hoàng Triều cung cấp, hắn muốn dành cho lúc đột phá đại tông sư thất trọng, dù sao đó cũng là một quan ải.

Rời khỏi Huyết Ảnh Lâu, Tần Trạch tìm một chỗ yên tĩnh, dành ra hơn mười ngày tu luyện Âm Ảnh Thuật, mặc dù không thể tàng hình hoàn toàn, nhưng cũng coi như trốn được dò xét của đại tông sư nhất trọng.

Mục tiêu lần này của Tần Trạch là Hàn Hắc Vong, chỉ là một tên tán tu, Tần Trạch không biết tên này đắc tội ai, nhưng trong nhiệm vụ có ghi rõ, cần chém tên này thành trăm mảnh, chắc chắn phải c·hết mới được.

Hiện Hàn Hắc Vong đang ở tại Lâm Quý Thành, một thành trì cỡ trung, tương đương với Bình Lạc Thành, chỉ có một tên tông sư trấn giữ.

Tần Trạch lặng lẽ hạ xuống Lâm Quý Thành, thần niệm toả ra bốn phía, tìm kiếm Hàn Hắc Vong, không lâu sau, thần niệm của hắn đụng vào một tên thanh niên, trên thân không có gì kì lạ, tuổi tác cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng Tần Trạch lại không thấy tu vi tên này.

Hắn lấy nhiệm vụ ra, so sánh một chút, quả nhiên, tên này là Hàn Hắc Vong, nhưng trên nhiệm vụ có ghi là đại tông sư nhất trọng, sao hắn lại dò xét không ra cái gì.

Tần Trạch vận chuyển Âm Ảnh Thuật, lặng lẽ theo dõi tên này, vòng qua vòng lại mấy con phố, cuối cùng hắn đi ra khỏi thành.

Tần Trạch nghi hoặc, tên này không phải đắc tội ai sao, sao hắn dám nhởn nhơ chạy ra ngoài vậy, không lẽ là có bẫy, do dự một chút, nhưng Tần Trạch vẫn bám theo sau.

Hàn Hắc Vong vẫn cứ ung dung đi thẳng đến hang ổ của một con nhị giai yêu thú, hắn móc ra một thanh đao, cùng yêu thú đại chiến.

Tần Trạch nhìn rất rõ ràng, dựa vào lực công kích, tên này chính là võ sư, thần niệm của Tần Trạch quét đi quét lại vài lần, chắc chắn thức hải tên này còn chưa mở, rõ ràng là một võ sư sao lại được đánh giá là đại tông sư.

Tần Trạch không hiểu càng nhiều, lo lắng càng nhiều, hiện tại hắn không biết rốt cuộc có nên động thủ hay không.

Trong lúc Tần Trạch suy nghĩ, Hàn Hắc Vong đã cùng yêu thú đánh thành một đoàn, cả hai lăn qua lộn lại đánh rất chật vật, Hàn Hắc Vong còn tốt hơn một ít, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu, hắn hoàn toàn có thể thắng, chẳng qua chịu nhiều thương thế chút thôi.

Lát sau, Hàn Hắc Vong chém g·iết yêu thú, hắn nằm dài trên mặt đất thở hổn hển, trên thân vốn đã sớm bị máu nhuộm đỏ, con yêu thú thì thảm hơn, thân b·ị c·hém làm hai nửa, trên hân chi chít v·ết t·hương.

- Hộc hộc, Ngọc nhi, sớm muộn ta cũng sẽ đi tìm muội, ta nhất định sẽ đi tìm.

Hàn Hắc Vong lẩm bẩm vài câu, trong ánh mắt hắn tràm đầy sự oán hận, hắn còn nhớ, hôm đó, mấy tên cao thủ đến đưa Ngọc nhi đi, thậm chí không thèm nhìn hắn một cái.

Mặc dù hắn đã toàn lực xuất thủ, nhưng vẫn không làm gì được đám người kia, còn bị trào phúng một trận, sau đó là b·ị đ·ánh cho nhừ tử, giữ được cái mạng đã là may.

Tần Trạch nhin hắn lẩm bẩm một mình, hắn nhíu mày, xem ra tên này là một người có cố sự nha, nhưng kệ, cố sự ai chẳng có, Tần Trạch ước lượng khoảng cách một chút, hai mắt hắn hiện lên hung quang.