Chương 63: Huyết Ảnh Lâu
Khu ổ chuột ở đây cũng không có gì mới mẻ, những căn nhà lụp xụp, những con đường bẩn thỉu và những dân nghèo đi lại trên đường.
Tần Trạch nhíu mày, bởi hắn cảm thấy hình như miếng ngọc kia rung động rất nhanh, hắn thử nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên hắn thấy một lão già lưng còng cũng đang dùng ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.
Thấy kì lạ Tần Trạch tiến gần một chút để lão già nằm trong phạm vi thần niệm của mình, sau đó dò xét một chút.
Nhưng lúc thần niệm của Tần Trạch vừa đến gần lão thì một luồng thần niệm cũng từ trên người lão phóng qua đây, hai luồng thần niệm cứ thế đụng vào nhau trong vô hình.
Khói bụi xung quanh bay mù mịt, Tần Trạch chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, suýt nữa thì ngất đi, thần niệm của hắn ngay lập tức b·ị đ·ánh tan.
Lão già vừa thấy có người trẻ tuổi không giống thường dân nơi đây, định dò xét một chút, ai dè hắn lại phóng thần niệm đến trước, lão cũng không muốn làm gì, chỉ là ngăn cản lại mà thôi, nhưng lão mạnh quá đánh tan luôn luồng thần niệm kia.
- Khụ, tiểu hữu, lão phu không cố ý, bỏ qua cho lão phu được không.
Lão già tiến lại gần Tần Trạch, cười nói.
Thấy vậy, Tần Trạch vội đáp trả.
- Tiền bối nói đùa, là vãn bối không có mắt, xúc phạm tiền bối, ngài không trách tội là vãn bối vô cùng cảm tạ.
Tần Trạch cũng không dám oán trách a, phải biết là hắn dò xét người ta trước, vốn là hắn sai, với lại lão già này mạnh như vậy, sẽ không một bàn tay quạt c·hết hắn đi.
- Ừm.
Lão già đột nhiên nhíu mày, dò xét người Tần Trạch một vòng, sau đó cười lên haha nói.
- Hahaha, tốt, rất tốt, thật không ngờ, thật không ngờ a.
Nói xong, lão lấy ra một chiếc bút, nhẹ nhàng thả người đứng lên trên, hướng về phía Tần Trạch nói.
- Tiểu hữu, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, ra ngoài thành đi.
Nói xong, lão ngự bút bay mất, Tần Trạch vốn không muốn bay nhưng để theo tốc đột thì đành chịu, hắn móc đao ra, nhảy lên trên, ngự đao đuổi theo.
Một ngọn núi gần Linh Thành, lão già đã đợi sẵn ở đấy, thấy Tần Trạch đến, lão móc trong túi trữ vật ra một cái bàn nhỏ cùng vài ly trà.
- Tiểu hữu, ngồi xuống nói chuyện.
Lão gọi Tần Trạch một tiếng, Tần Trạch cũng không chần chừ, hạ xuống ngồi vào bàn, Tần Trạch mở miệng hỏi.
- Không biết tiền bối gọi vãn bối ra đây là có chuyện gì?
- Haha, ngươi xem.
Lão già lấy từ trong túi áo ra một miếng ngọc, trông gần giống với miếng của Tần Trạch được lão ăn mày tặng cho.
- Nếu ta đoán không sai, tiểu hữu cũng có vật tương tự đúng không?
- Đúng vậy, vãn bối là theo chỉ dẫn của nó mà đến.
Tần Trạch trả lời thẳng, hắn móc miếng ngọc ra, để lên bàn.
- Không sai, không sai rồi, đúng là vật này.
Lão già nhìn chòng chọc vào miếng ngọc, liên tục nói không sai.
- Không biết đây là vật gì, tiền bối có thể hay không giải hoặc cho vãn bối.
- Hahaha, yên tâm, đây không phải chuyện xấu, cứ năm mươi năm một lần, chúng ta sẽ lại ra bên ngoài tìm những người có mang theo vật này, đưa họ gia nhập tông môn, nói cách khác, đây là một tín vật, người có duyên nhặt được nó thì chúng ta sẽ tự tìm đến.
Tần Trạch nghe vậy, ngơ ngác, nếu theo lí đó, không phải lão ăn mày mới là người nên được sao, thôi, vật này đã vào tay mình, cũng coi như một loại duyên.
- Gia nhập tông môn, không biết tông môn mà tiền bối nhắc đến là tông môn nào?
Hắn vẫn chưa bị cơ duyên làm choáng váng đầu óc, nếu lão này mời hắn gia nhập ma tông thì coi như hết đường chạy, ma đạo tu sĩ đâu có thời gian đôi co với hắn.
- Huyết Ảnh Lâu, ngươi nghe qua chưa.
Tần Trạch ngay lập tức sắc mặt không tốt, nghe tên đã thấy tà đạo rồi, xong, lần này chơi xong rồi.
- Haha, hình như ngươi có chỗ hiểu nhầm, Huyết Ảnh Lâu cũng chỉ là tổ chức sát thủ thôi, loại người lấy mạng đổi tiền đó, có thể nói chúng ta không chính cũng chẳng tà.
Lão hình như biết Tần Trạch nghĩ gì, mở miệng trấn an hắn một câu.
Thấy Tần Trạch bình tĩnh lại, lão hỏi.
- Thế nào, tiểu hữu có nguyện ý gia nhập Huyết Ảnh Lâu không?
- Tốt, tiền bối, ta gia nhập.
- Haha, tốt, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi Huyết Ảnh Lâu phân đà đăng kí.
Lão già thấy Tần Trạch quả quyết như vậy rất hài lòng, nhanh chóng gọi Tần Trạch đi theo.
Trên đường, Tần Trạch nghi hoặc hỏi.
- Tiền bối nói là chúng ta đi Huyết Ảnh Lâu phân đà, ngài có thể giải thích chút không?
- Haha, không vẫn đề, Huyết Ảnh Lâu bộ dạng thế nào ta cũng chưa thấy qua, nhưng chỉ một phân đà với chúng ta mà nói chính là quái vật khổng lồ.
Ngừng một chút, lão già nói tiếp.
- Phân đà này cũng không đơn giản, đà chủ là chân nhân, trưởng lão chi ít cũng là tôn giả trở lên, còn chấp sự là đại tông sư, nhưng ngươi cũng đừng coi thường đệ tử khác, bọn họ có người đã sớm là chân nhân, chẳng qua không muốn tranh địa vị thôi, có thể nói đệ tử Huyết Ảnh Lâu phân đà này có đủ loại từ võ giả cho đến chân nhân.
Nghe vậy, Tần Trạch cũng hiểu sơ qua phân đà này, hắn nghi hoặc hỏi lão.
- Nếu nói vậy, không biết tiền bối là đệ tử hay là một chấp sự vậy?
- Haha, rất tinh ý, lão phu hiện vẫn là đại tông sư, với lại lão phu muốn chút danh tiếng nên đang làm một chấp sự.
- Vậy đa tạ chấp sự đại nhân dìu dắt.
Tần Trạch nghe lão có chức vị, ngay lập tức cung kính.
Lão già hình như rất hài lòng với thái độ của Tần Trạch, nhưng vẫn khoát tay nói.
- Không cần phải như vậy, đại tông sư đệ tử cũng có quyền hạn tương đương với chấp sự.
Tuy nói vậy, nhưng Tần Trạch biết, bản thân một mình mới vào Huyết Ảnh Lâu, không có chỗ dựa, vẫn nên cung kính với người khác một chút, tránh đắc tội người.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến nơi, phân đà nằm trong một toà thành khá lớn, theo lão già nói, trong thành này có một tên đại tông sư, nhưng cũng sắp c·hết rồi nên không cần chú ý lắm.
Đi vào một khu nhà nhỏ, lão già đưa miếng ngọc ra, lung lay vài cái, một đường hầm màu đen hiện ra.
- Đây là đường hầm truyền tống, ngươi chỉ cần khu nhà này ở đâu thì ở đó có hầm truyền tống, chỉ cần lung lay miếng ngọc là có thể mở ra, nhớ kĩ miếng ngọc phải nhận chủ ngay.
Nghe vậy, Tần Trạch vội nhỏ máu lên miếng ngọc, quả nhiên hắn cảm thấy liên kết kì diệu với nó, hắn thử giơ ngọc ra, ngay lập tức nó cộng hưởng với đường hầm.
Hai người nhảy vào trong, đường hầm cũng theo đó đóng lại, Tần Trạch chỉ cảm thấy đen tối một chút, khi mở mắt ra đã thấy một kiến trúc rộng lớn, hoa lệ lơ lửng trên không trung, từ đó còn thi thoảng phóng ra những luồng hào quang.
Người bay đi bay lại như kiến, đủ loại yêu thú làm toạ kỵ, bay lượn trên không trung, thanh âm huyên náo cả vùng không gian này.
Tần Trạch ngơ ngác, hắn y như một tên nhà quê lần đầu thấy thành phố, chỉ biết lẽo đẽo theo sao lão già.
Hai người bay vào một ngôi nhà gần đó, vừa hạ xuống, đã có người hướng về lão già hành lễ.
- Bái kiến chấp sự đại nhân.
- Haha, không cần đa lễ, người mới tuyển đến đâu rồi.
Lão già khoát tay hỏi.
- Bẩm chấp sự, hiện tại đã có hơn mấy ngàn đệ tử mới được thu, nhưng lứa này tu vi hơi yếu, chỉ có mấy tên tông sư.
- Ài, được rồi, các tông môn khác cũng tranh mà, đâu thể lần nào chúng ta cũng chọn được hết tinh anh.
Lão không thèm để ý, dù sao việc của lão là hoàn thành mỹ mãn, lão hướng về phía Tần Trạch nói.
- Tiểu hữu, đi, lão phu dẫn ngươi đi dạo một chút, sau đó đi dăng kí tên rồi nhận ban thưởng.
Sau đó lão không thèm để ý người khác, rêu rao đưa Tần Trạch đi dạo, lúc bay qua quảng trường, Tần Trạch thấy một đám người tụ tập thành hàng, ít cũng phải mấy ngàn người.
- Ồ, đó là đám tiểu tử mới vào a, xem ra cũng không tệ chứ.
Lão lẩm bẩm vài tiếng, không thèm để ý, dẫn Tần Trạch đi một vòng Huyết Ảnh Lâu phân đà, chỉ cho hắn nơi nhận nhiệm vụ, nơi nhận thưởng, nơi tìm đan, cùng nhiều chỗ khác.
Cuối cùng lão dẫn Tần Trạch đi gặp một vị trưởng lão đăng ký, nhìn thái độ của vị trưởng lão kia với lão, Tần Trạch đoán, xem ra lão già này sắp đột phá tôn giả, nếu không một trưởng lão lại thân thiện với chấp sự như thế.