Chương 62: Đêm
Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ cũng không cưỡng cầu, hai người lui về vị trí cũ ngồi xem Long Thần đánh nhau.
Long Thần rất hài lòng thái độ của hai người, hắn đối mặt một đám võ giả nhưng mặt không đổi sắc, vẫn bễ nghễ đứng đấy như một lâu đài.
Long Thần gầm lên một tiếng, lao nhanh vào đám người, vừa vung kiếm là một đầu người rơi xuống, thấy cảnh này, mấy tên khác sắc mặt khó coi, tất cả nhanh chóng tản ra.
Tên võ sư kia thấy thế, trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn vốn định nhờ mấy tên này cản trở một chút, hồi phục chút sức lực, sau đó dùng ưu thế mà chém g·iết Long Thần.
Hắn vung kiếm xông lên, đón đỡ Long Thần, nhưng hình như Long Thần được cường hoá thêm, mỗi chiêu mỗi thức hắn khó khăn lắm mới chặn được
Thật ra, Long Thần đúng là được cường hoá, Tần Trạch ở đằng sau hắn, dùng thần niệm gia trì cho chân khí của Long Thần trở nên mạnh mẽ hơn.
Long Thần cành đánh càng hăng, hắn còn chạy xung quanh đám người, thi thoảng chém c·hết vài tên đứng nhìn xung quanh.
Tên võ sư kia thấy vậy thì càng hoảng,nếu cứ như vậy, sớm muộn gì hắn cũng bị g·iết, không được, không thể c·hết, hắn nhanh chân chạy đến bên một tên tiểu đệ, đá tên này đến trước mặt Long Thần.
Long Thần một kiếm vung ra, chém tên này thành hai phần, tiếp tục đuổi theo tên cầm đầu.
Tên kia cũng không vội, hắn cứ di chuyển qua lại liên tục, ném từng tên tiểu đệ về phía Long Thần, hắn muốn dùng mạng của đám này hao chút sức lực của Long Thần.
Nhưng có Tần Trạch chống lưng, kế hoạch của hắn không thể nào thành công.
Quả nhiên, một lúc sau, Long Thần vẫn mạnh mẽ như lúc ban đầu, nhưng tên kia đã toàn thân mệt lả, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Long Thần âm trầm tiến đến gần hắn, nhìn bộ dạng như chó c·hết kia, Long Thần điên cuồng cười lên haha, hắn không chút chậm trễ cắt đứt một chân của tên này.
- Aaaaaaaaa.
Tên kia kêu thảm thiết, điên cuồng lăn qua lộn lại, máu từ vết cắt chảy ra như suối, các cơ còn đang lúc nhúc động đậy, thậm chí cái chân đứt kia còn vung vẩy vài cái.
Long Thần thấy vậy, rất hài lòng, thấy tên kia dùng hai tay ôm v·ết t·hương lại, hắn cười lên một tiếng, vung kiếm chặt đứt một tay của tên kia.
- Aaaaaa.
Lại một tiếng kêu thảm vang lên, tên kia đã đau đến c·hết đi sống lại, thân hắn không ngừng lăn qua lăn lại, như muốn giảm chút đau đớn vậy.
Nhìn thấy hắn còn cử động được, Long Thần nhặt một thanh kiếm gần đó, ghim đùi tên này vào mặt đất, ngay lập tức tên kia lại hét lên.
Long Thần cảm thấy rất khoái trá, hắn lật ngược một thanh đao nhặt gần đó lại, dùng sống đao đập liên tục lên thân tên cầm đầu kia.
Chỉ nghe từng âm thanh xương vỡ cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến chỗ Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ.
Tần Trạch bình tĩnh nhìn cảnh này, hắn g·iết người không ít, cũng không thiếu người vô tội, nên không có cảm giác gì.
Nhưng Lưu Nhược Vũ thì khác, nàng không dám nhìn nữa, quay người qua chỗ khác, hai tay bịt tai lại, không muốn nghe những âm thanh này.
Một lúc sau tiếng kêu cũng dừng lại, tên kia đã sớm không cử động nổi nữa, thân hắn gần như dập nát hết, ngay cả thanh quản cũng không phát ra thanh âm được, chỉ khi nhìn vào cặp mắt đang lay động của hắn, mới biết tên này còn sống.
Đột nhiên, Long Thần dùng hai ngón tay móc mắt tên này ra, hai viên cầu vừa ra khỏi hốc mắt đã ngay lập tức bị Long Thần bóp nát.
Nhìn thảm trạng tên này, Long Thần hình như mới tỉnh lại, hắn hoảng hốt một chút, hình như bản thân hắn không như thế này a, sao lại vậy, sao hắn lại hung ác như vậy.
Long Thần ôm lấy đầu, không ngừng lắc, hắn muốn bỏ hết suy nghĩ ác độc ra bên ngoài, đột nhiên, hắn nhìn thấy thảm trạng của tên kia, hắn nâng kiếm lên cho tên này một cái thống khoái.
Sau đó, Long Thần hướng về phía Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ, nói.
- Ài, xem ra ta cần chút thời gian bình phục lại một chút, về nhà trước đi.
Ba người cứ trong bầu không khí yên lặng đó trở về nhà, vừa về đến nhà trọ, Long Thần liền đóng cửa, tuyên bố bế quan, chỉ để Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ một mặt khó hiểu.
- Ài, được rồi, kệ hắn đi, Nhược Vũ a, hình như ngươi cũng sắp đột phá võ sư phải không.
Tần Trạch thở dài hỏi, hắn hiện nay là dùng một tâm tình tiêu cực để hỏi nàng, cũng như thể hiện rằng, bản thân đã sớm bị hai người vượt qua.
- Cũng sắp rồi, ta cũng cần bế quan một chút.
Lưu Nhược Vũ một mặt bình thản nói, nàng không muốn đắc ý, như vậy sẽ làm cho khoảng cách giữa mọi người càng rộng mà thôi.
Tần Trạch đã lặng lẽ giải khai chướng ngại đặt trên người nàng, hắn còn lưu thêm cho nàng một tia chân khí của đại tông sư, có tia chân khí này, Lưu Nhược Vũ đột phá võ sư đã chắc như đinh đóng cột
Hai người từ biệt một tiếng, sau đó ai quay về phòng nấy, vừa vào phòng, Tần Trạch nhanh chóng lấy từ trong giới chỉ ra bộ hắc y, nhanh chóng mặc vào, sau đó nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Hôm nay hắn ra ngoài là có việc quan trọng, bởi miếng ngọc trong giới chỉ của hắn không ngừng lấp loé, như muốn chỉ dẫn hắn đến đâu đó vậy.
Hắn ngắm nghía miếng ngọc, thì nhớ đến lão ăn mày hắn gặp ở Bình Lạc Thành, hắn chỉ nhớ lúc lão đưa ngọc cho hắn có dặn, chờ mười năm sau.
Tính đến hiện tại cũng đã qua mười năm một chút, xem ra bí ẩn của nó đang dần được hé lộ, nghĩ thế, Tần Trạch tăng tốc độ bay nhanh một chút.
Phía Nam Linh Thành, một hẻm nhỏ.
- Khặc khặc, càng lúc càng sáng, xem ra mục tiêu đang tự động tới gần.
Một âm thanh kì quái trong bóng tối vang lên.
- Không biết lần này nên bày trò gì vui hơn một chút a, mấy trò lần trước cũng quá nhàm chán.
Thanh âm kia lại vang lên, nhưng lại mang theo một ý tứ suy ngẫm, lúc sau, như thể đã quyết định xong, thanh âm kia lại vang lên.
- Tốt, cứ như vậy, ta chính là một cao thủ ẩn trong chốn giang hồ, haha, kiểu này đúng là chưa thử lần nào, không biết khi hắn trông thấy ta hiển uy sẽ có phản ứng gì.
Mang theo một tiếng cười quái dị, thanh âm từ đó mà biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Tần Trạch bên này loanh quanh mấy con phố trong Linh Thành, tuy hắn muốn biết bí ẩn viên ngọc là gì, nhưng không vội được, lỡ như là cạm bẫy thì sao, hắn móc mấy viên độc đan ra, nhét vào mấy vị trí thuận tiện.
Đây là hắn tiêu một số nguyên thạch lớn mua từ một tên Huyền cấp luyện đan sư, do không phải chỗ quen biết nên tên kia cắn rất hung ác, vẻn vẹn mười viên độc đan mà hắn đòi Tần Trạch tận ba trăm nguyên thạch.
Tần Trạch tuy hận nhưng cũng không làm gì được hắn, ai chả biết luyện đan sư mánh khóe đầy mình, ai mà dại dột dùng sức mạnh chỉ làm bản thân thêm thiệt thôi.
Nhưng cũng may, Tần Trạch tuy mất ba trăm nguyên thạch nhưng lại coi như có mối quan hệ khá tốt với tên này, nếu sau này Tần Trạch ghé thăm hắn nhiều chút thì rất có thể tạo thuận lợi sau này cầu đan.
Chuẩn bị xong, Tần Trạch nhẹ nhàng bước tiếp về phía Nam của Linh Thành, hắn không ngự khí phi hành bởi vì làm như vậy quá rêu rao, một phần cũng vì muốn ngắm nhìn cảnh tượng Linh Thành một chút.
Nói thật, tuy Linh Thành không phải nơi đẹp nhất Tần Trạch từng đến, nhưng cũng có nét riêng của nó, ở Vạn Chân Hoàng Đô tuy hoa lệ, nhưng đời sống lại trôi rất nhanh, mọi người đều hối hả, vội vàng.
Nhưng ở đây thì khác, người dân tuy cũng vội, nhưng vẫn dành rất nhiều thời gian để mà tận hưởng cuộc sống, ngắm nhìn những điều tốt đẹp.
Tần Trạch cứ như vậy đi suốt một đêm mới đến Phía Nam Linh Thành, không phải do đường dài, mà Tần Trạch muốn thử hoà mình vào với mọi người, làm những điều mà mọi người làm, ăn những thứ họ ăn, hoặc đơn giản là ngắm cảnh mà họ đã nhìn rất nhiều lần.
Sau đêm nay, Tần Trạch cảm thấy bản thân dường như thay đổi một chút, nhưng hắn lại không biết thay đổi chỗ nào.
Không nghĩ nhiều, Tần Trạch rảo bước toàn bộ khu phía Nam Linh Thành, trong lúc vô tình, hắn lạc vào một khu ổ chuột, tuy Linh Thành rất lớn nhưng không phải là không có người nghèo, chẳng qua chưa thấy mà thôi.