Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 61: Long Thần Hiển Uy




Chương 61: Long Thần Hiển Uy

Rất nhanh, toàn bộ gần trăm t·ên c·ướp bị Tần Trạch g·iết không còn một mảnh, dù là Mã Thiên Vũ cũng bị hắn tiện tay b·ắn c·hết.

Xong việc, Tần Trạch quay qua đám bên này, nói.

- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng đến các ngươi, bọn họ đắc tội nhầm người nên ta đến xử lý chút thôi.

Nghe vậy, đám này mới an lòng chút, vội vàng tiến lên cảm kích nói.

- Đa tạ tiền bối tha mạng.

Tuy chân tay không ngừng run rẩy, nhưng họ biết, dù vị tiền bối này nói tha cho họ rồi, nhưng lễ vẫn là phải làm, nếu tiền bối khó chịu, tiện tay xử lý hết thì xong đời.

Tần Trạch không quản mấy tên này, dù sao bọn này cũng sẽ không trốn đi đâu được, ngay mai đến tìm xung quanh một chút là được.

Hôm sau, ba người Tần Trạch thu dọn một chút, cùng nhau đến tiêu diệt cũng như trả thù lần trước b·ị c·ướp.

- Hừ, ta không tin, với thực lực của chúng ta còn không thể xử lý bọn chúng, lần trước khuất nhục như nào ta còn nhớ rõ đây.

Long Thần dẫn đầu ba người, một mặt hung hăng nói, hiện tại là lúc hắn tin vào thực lực bản thân nhất, vừa đột phá võ sư không lâu, cộng thêm Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ đều là võ giả cửu trọng, nhớ lại đám c·ướp kia lúc vận khí, thực lực không ra gì, không cần phải sợ.

Lưu Nhược Vũ thì không như vậy, nàng rất lo lắng, không biết thực hư ra sao mà đâm đầu vào như thế rất nguy hiểm, nhưng thế Long Thần đang thịnh, nàng cũng không tiện xen vào.

Tần Trạch thì đang phóng thích thần niệm dò tìm đám hôm qua thả đi, nhưng do thần niệm chỉ có thể dò xa hai mươi mét, nên hắn cũng không thể chắc chắn đám người kia có trốn hay không.

Không bao lâu, ba người đến gần sào huyệt đám c·ướp, Long Thần cũng không ồn ào nữa, an tĩnh lạ thường, Lưu Nhược Vũ thì một mặt thấp thỏm, lo lắng, như thể sắp có một con mãnh thú từ đâu chuẩn bị chui ra vậy.

Tần Trạch cố gắng phát huy thần niệm mạnh nhất, hắn cảm thấy đầu hơi nhói chút, nhưng kệ, quả nhiên, hắn rốt cuộc tìm được.

Một nhóm người trốn trong mật đạo dưới lòng đất bàn bạc, chính là đám người Tần Trạch tha mạng kia.

- Đại ca, chúng ta làm vậy có được không?



Một tên tiểu đệ mở miệng hỏi tên võ sư kia.

- Hừ, sao lại không, chúng ta vốn không có cảm tình gì với bọn này, bây giờ đêm t·hi t·hể chúng đi lĩnh thưởng thì làm sao.

Hắn mở miệng khinh thường nói, theo hắn thấy, một đám c·ướp mà thôi, tuy chung sống khá lâu, nhưng căn bản không hề có chút cảm tình, giờ dùng t·hi t·hể chúng kiếm tiền thì sao.

- Nhưng....

Tên tiểu đệ vừa định mở miệng, hắn đã cắt đứt.

- Được rồi, hiện nay ta chính là thủ lĩnh, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh.

Thấy vậy, mấy tên khác cũng ngay lập tức im miệng, tuy nhiều võ giả có thể đ·ánh c·hết võ sư, nhưng cũng sẽ có n·gười c·hết a, họ không muốn làm người xui xẻo đó.

Lúc này, Long Thần ba người cũng đã đến sào huyệt của đám c·ướp, nhìn đống phế tích trước mặt, ba người kinh ngạc không thôi.

- Đây, sao lại như vậy, không lẽ chính ta đi nhầm.

Tần Trạch há mồm kinh ngạc, hoang mang nói.

- Không hẳn, rất có thể đây là do con người tạo ta, không đúng, như này không phải là con người nữa rồi, chi ít cũng là tông sư.

Long Thần nhận xét xung quanh, bình tĩnh nói, thấy cảnh này, Long Thần rất vui mừng, nếu bọn này đụng trúng cường giả, hắn không phải bớt rất nhiều công phu sao, một đám tàn binh thôi, muốn tiêu diệt không khó.

Nghĩ vậy, Long Thần vận khí lên cổ mà gào lên.

- Lũ chó c·hết các ngươi đâu rồi, ra đây, hôm nay ta muốn báo thù lần trước các ngươi c·ướp chúng ta.

Thấy không ai trả lời, hắn lại kêu gọi.

- Hừ, lũ chuột nhắt, trốn ở xó nào không biết đường ra hay sao, kêu lên, kêu to lên, ta có lòng tốt đốt cho các ngươi một mồi lửa để sưởi ấm.



Long Thần nhíu mày, theo lí thì hắn khoa trương như vậy, bọn kia phải chạy ra chửi bới cùng hắn mới đúng a, sao lại không một tiếng động vậy.

Nhưng hắn không biết, trong mật đạo lúc này đã náo loạn lên.

- Hỗn trướng, rốt cuộc là ai bành trướng dám đến trước mặt chúng ta kêu gào, ta muốn hắn phải c·hết.

Tên võ sư kia phẫn nộ gầm thét, hắn thật tức giận, đang yên lành chuẩn bị thu lợi lớn, không biết tên nào mồm chó dám đến đây sủa bậy, vốn hắn muốn lao ra xử lí ngay lập tức, nhưng đám tiểu đệ lại kéo hắn lại.

- Đại ca bình tĩnh, giờ khắc này không nên hành động thiếu suy nghĩ.

- Đúng vậy, đại ca, bọn chúng dám đến đây chứng tỏ lực lượng không nhỏ, nếu chúng ta ra ngoài có thể sẽ bị hốt gọn a.

- Đại ca, bình tĩnh a, đợi chúng ta kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó trả thù không muộn a.

Đám tiểu đệ vừa kéo vừa không ngừng khuyên can, nói thật là bọn họ sợ, còn nhớ đêm hôm qua, một băng c·ướp lớn lại bị một người phẩy tay diệt sát hơn phân nửa, hiện tại họ chính là sợ, không dám động đến ai.

- Hừ, một đám nhát gan, hắn kêu gào như vậy, ta cũng làm được, chứng tỏ hắn là võ sư trở lên, cộng thêm không có động tĩnh bên ngoài, chứng tỏ hắn không động thủ, nếu hắn mạnh đã sớm đập nát mật đạo này rồi, đâu còn hơi mà kêu gào như vậy.

Tên võ sư một mặt tức giận nói, hắn không hiểu bọn này sợ cái gì, cường giả đêm qua đa tha cho họ rồi, lấy tu vi người kia, căn bản lười nói dối, còn nói sẽ có một người khác đến nữa thì lại càng không có khả năng, bọn hắn đâu có thực lực động đến cường giả cấp bậc kia a.

Thấy không có động tĩnh, Long Thần gào lên.

- Hừ, đám nhát gan, ta nói thẳng, chúng ta chỉ có ba người thôi, nhìn xem chúng ta doạ các ngươi thành dạng gì kìa.

Long Thần cảm thấy vẫn chưa đủ.

- Haha, sợ đúng không, ta lại nói cho các ngươi, ba chúng ta chỉ mình ta là võ sư thôi.

Ầm!

Long Thần vừa dứt lời, mặt đất b·ị đ·ánh ra một lỗ lớn, từ trong đó liên tục nhảy ra ngoài mười mấy t·ên c·ướp.



Long Thần nhìn những gương mặt thân quen này, trong lòng bốc lửa, hắn muốn bọn này uất ức c·hết đi, tốt nhất là c·hết không nhắm mắt.

- Haha, haha, hahaha, rốt cuộc các ngươi cũng chui ra, một đám chuột nhắt, hôm nay ta muốn cho các ngươi cảm nhận tư vị của kẻ yếu.

Thấy mấy tên này, Long Thần cuồng tiếu, hắn rất hưng phấn, hắn muốn cho đám này biết, một ngày kia kẻ yếu cũng có thể thành cường giả.

- Các ngươi không cần động thủ, một mình ta đủ sức xử lý đâm này.

Long Thần nhẹ nhàng dặn dò hai người Tần Trạch, hắn rút kiếm ra, thân hình hắn đứng thẳng, tà áo phất phới, tóc hắn cũng theo đó nhẹ nhàng bay, toàn thân hắn như toả ra khí tức của một đại cao thủ.

Đám c·ướp thấy cảnh này, trong lòng run nhẹ một cái, không lẽ chúng chọn sai rồi, tên này cũng là cường giả, vừa nãy chỉ là lừa bọn họ mà thôi.

Chưa kịp bọn này suy nghĩ, Long Thần nhấc kiếm lao đến, vọt hướng tên cầm đầu mà công tới.

Keng!

Tiếng v·a c·hạm vang lên, khói bụi bay mù mịt, Long Thần cùng tên võ sư kia cùng lui lại.

Mạnh, trong lòng tên võ sư kia chỉ có một chữ này, tuy ngoài mặt hai người ngang sức ngang tài, nhưng chỉ mình hắn biết rõ, vừa nãy hắn thua một bậc.

Long Thần tâm trạng cũng không tốt, tên này mạnh như vậy sao, không phải chỉ là một đám c·ướp thôi sao, sao lại sinh ra một tên mạnh như vậy.

Hừ, Long Thần không tin, hắn dùng sức lao đến, thấy thế, tên võ sư kia cũng đón đỡ, hai người giao đấu cực nhanh, đám võ giả xung quanh chỉ có thể nhìn mà cảm thán.

Hơn chục chiêu qua đi, Long Thần lùi lại, hắn thở hồng hộc, chứng tỏ sức lực cũng không còn mấy.

Tên võ sư kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên thân hắn thậm chí lưu lại v·ết t·hương bởi kiếm của Long Thần.

- Các ngươi đang làm cái gì, cùng lên.

Tên võ sư kia nhìn về phía đám tiểu đệ quát lớn, một đám ngu xuẩn, hắn đánh với tên này thì chúng phải t·ấn c·ông hai tên còn lại mới đúng, vậy mà một đám tụ lại cùng nhau xem hai người họ đánh.

Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ vừa bước lên một bước, Long Thần đưa tay ngăn lại, bá khí nói.

- Các ngươi không cần lên, một đám tôm tép, ta không để vào mắt.

Tần Trạch nhìn đám kia một chút, tu vi cũng đều trên luyện huyết ngũ trọng, đám này chỉ dùng thân đè lên người Long Thần, cũng đủ đè c·hết hắn, chưa kể còn có tu vi tại thân.