Chương 5: Luyện Huyết Đường
Trên một đồng bằng rộng lớn, có một toà thành hùng vĩ nằm trên đó, tường bao quanh cao gần như được làm toàn bộ bằng những tảng đá dày, kiên cố .
Nhìn vào nó, ta có cảm giác yên tâm trước những nguy hiểm ngoài thành.
Trước cổng thành có bốn người lính trên thân mặc giáp đứng hai bên, càng tạo thêm cảm giác an toàn hơn.
Tần Trạch ba người từ từ tiến đến gần cổng thành, Lâm Ngọc cùng Tần Trạch há hốc mồm nhìn xem cả toà thành to lớn trước mắt như không thể tin vào mắt mình.
Thôn trưởng chào hỏi vài câu cùng lính canh rồi mang theo hai người vào thành.
Vừa vào cổng thành, đã thấy phía trước có một đội nhân mã phi v·út qua bên cạnh, chỉ thấy, trên lưng ngựa dẫn đầu là một thanh niên uy phong bá khí, toàn thân toát ra vẻ quyền quý.
Theo sau là hơn trăm người, người nào cũng mang theo đao, kiếm sáng loáng
Thôn trưởng kéo hai người Tần Trạch qua bên cạnh đường rồi nói.
- Đây chắc là một vị công tử nào đó của Lâm gia một trong tam đại thế gia, sau này nhìn thấy đội hình như vậy thì tránh càng xa càng tốt.
- Đa tạ thôn trưởng nhắc nhở.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc vội vàng cảm tạ.
Lúc này thôn trưởng lại nói.
- Được rồi, ta đã đưa các ngươi đến trong thành, bây giờ, các ngươi có ý định gì không.
- Đa tạ thôn trưởng, chúng ta định đi Luyện Huyết Đường trước.
- Tốt, vậy chúng ta chia tay tại đây. Luyện Huyết Đường ở phía Đông của toà thành này, các ngươi đi đến đó sẽ thấy toà lầu hùng vĩ nhất thì chính là nó.
- Đa tạ, tạm biệt thôn trưởng.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc lại lần nữa hướng về phía thôn trưởng chắp tay cảm tạ.
- Vậy ta đi trước a.
Thôn trưởng vẫy tay từ biệt rồi hướng phía Tây mà đi.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc nhìn nhau một chút rồi cùng nhau hướng phia Đông mà đi.
Tại Bình Lạc Thành phía Đông có một toà lâu cao chót vót, đếm thử xem thì thấy có tổng cộng 9 tầng lầu, nếu đứng trên đỉnh mà nhìn xem thì có lẽ có thể nhìn thấy toàn bộ Bình Lạc Thành trong mắt.
Trước cửa lâu là một con đường lát đá xanh, độc nhất trong toàn thành.
Xung quanh lâu thì có nhiều toà nhà san sát, nhưng hữu ý hay vô ý để trống một vùng khá rộng bên cạnh toà lâu này.
Cổng lâu được thiết kế một cách tinh xảo, trên có rồng dưới có phượng, hai câu đối bên cạnh được khắc lên hai cây cột trụ to lớn.
Phía trên cổng có một tấm biển to lớn trên đó có ba chữ Luyện Huyết Đường được làm bằng vàng, ba chữ này gần như phát sáng lên cả con phố.
Khi đến đây, Tần Trạch cùng Lâm Ngọc không khỏi sững sờ trước vẻ hào nhoáng như trong truyền thuyết thế này.
Hai người hơi rụt rè đến bên cạnh cửa của Luyện Huyết Đường, nhìn toà lâu đồ sộ cùng ba chữ to mà cảm thấy toàn thân như chịu một áp lực lớn đè ép đến nỗi không thở nổi.
Lúc này, từ trong có một tiểu cô nương chạy ra nhìn thấy hai người thì lập tức chào hỏi.
- Hai vị ca ca, tỷ tỷ không định vào sao.
Thanh âm dễ nghe của nàng làm hai người gần như được kéo lại hiện thực.
Tần Trạch nhìn kỹ tiểu cô nương nhưng cũng không nhìn ra cái gì khác thường, đành mở miệng hỏi.
- Tiểu muội muội à nơi đây phú quý như vậy liệu bọn ta có thể vào hay không vậy.
- Đương nhiên có thể rồi, người tới đều là khách.
Hai người bước chân đi theo tiểu cô nương vào trong Luyện Huyết Đường.
Không vào không biết, trong đây là một đại sảnh lớn mặc dù không có giếng trời nhưng lại sáng như ban ngày.
Ngay cuối đại sảnh có một tấm bảng lớn, trên đó dán đầy giấy, với những dòng chữ chi chít. Trên đầu bảng là một tấm biển có khắc ba chữ Nhiệm Vụ Sảnh.
Phía trước tấm bảng là bốn hàng người già có trẻ có nam có nữ có đang xếp hàng để từng lượt bốn người lên xem bảng.
Ngay hai bên, mỗi bên có hai chiếc bàn lớn, mỗi chiếc ngồi một vị nam tử tay không ngừng đóng dấu vào những tờ giấy mà khách hái xuống.
Bên tay trái có hai vị nữ tử mỗi người một bàn cùng với phía sau là một hàng lính gác tay cầm giáo mác, đủ loại v·ũ k·hí.
Thỉnh thoảng sẽ có người đến hai vị này đưa cho họ tờ giấy cùng vài thứ gì đó, chỉ thấy một nữ tử nhận lấy tờ giấy, kiểm tra đồ, rồi ra hiệu cho người này ngồi.
Phía bên phải có một cầu thang rộng, có vẻ là dùng để đi lên lầu.
Lúc này có một nữ tử tiến đến hỏi Tần Trạch cùng Lâm Ngọc.
- Không biết hai vị đến có việc gì.
Tần Trạch hồi thần lại vội vàng đáp.
- Hai chúng ta đến nhận pháp môn tu luyện.
Nữ tử này hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh bình thường trở lại rồi mời hai người lên lầu.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc đi theo nàng lên trên lầu thì thấy xung quanh toàn là giá sách, trên đó chất đầy đủ loại sách từ cũ kĩ cho đến mới tinh.
Giữa sảnh thì có một quả cầu thủy tinh lớn đặt trên một giá đỡ bằng gỗ, đứng bên cạnh quả cầu là một vị lão nhân râu tóc có phần bạc trắng.
Lão nhân vẫy tay gọi hai người đến gần rồi nói.
- Quy định của Luyện Huyết Đường các ngươi rõ rồi chứ.
- Hồi tiền bối, vãn bối rõ.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc chắp tay đáp lại.
Lão nhân gật đầu rồi tiện tay ném cho hai người một quyển sách trông khá cổ xưa rồi nói.
- Đây là thứ các ngươi cần, nói trước, đây chỉ là pháp môn cơ sở chỉ có thể tu luyện tới luyện huyết cảnh đỉnh phong, còn pháp môn về sau thì phải xem bản thân các ngươi, trong này có một môn võ kỹ sơ cấp tên là Liệp Mệnh Đao, coi như ban thưởng đi kèm.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Tần Trạch vội thi lễ, Lâm Ngọc cũng vội vàng cảm tạ.
- Ừm, lời nói nhảm không cần nói, bây giờ nên nhận nhiệm vụ, các ngươi chọn mỗi người một nhiệm vụ hay làm chung một nhiệm vụ.
Lão nhân hỏi xong liền nhìn xem hai người.
Tần Trạch nhìn Lâm Ngọc một chút thấy nàng cũng nhìn mình thế là cả hai lâm vào khó xử.
Tần Trạch vội quay đầu đi thì nghe Lâm Ngọc nói
- Vãn bối quyết định làm chung nhiệm vụ.
Nói xong nàng nhìn về phía Tần Trạch.
Tần Trạch cũng không do dự đáp ứng, dù sao hai người coi như cùng chung hoạn nạn giúp đỡ nhau là phải, hơn nữa, hắn cũng không muốn hành động một mình.
- Tốt, người trẻ tuổi ta thích, đến đây, cùng nhau đặt tay lên quả cầu thủy tinh này, để ta xét xem mức độ nhiệm vụ cần làm.
-Vâng, tiền bối.
Hai người tiến lên đặt tay trên thủy tinh cầu, một lúc sau, một luồng ánh sáng màu vàng khá chói mắt hiện ra làm cả sảnh như sáng lên thêm một chút.
Lão giả nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc mà nói.
- Chậc, với cường độ ánh sáng này thì nhiệm vụ của các ngươi phải thuộc hàng tru·ng t·hượng trở lên, khá là khó với những người mới như các ngươi.
Nghe vậy, Tần Trạch không khỏi sợ hãi mà hỏi
- Xin hỏi tiền bối, tỉ lệ thành công của nhiệm vụ này là bao nhiêu.
Lão nhân nhìn hắn một cái rồi nói
- Từ trước đến nay tỉ lệ thành công của hàng tru·ng t·hượng luôn là cứ mười người nhận thì sẽ có bảy người ngã xuống, vậy nên, ta chúc các ngươi sẽ là hai trong ba người đó.
Nói xong lão nhân quay lại giá sách phía sau lục lọi một chút rồi rút ra một tờ giấy đưa cho Tần Trạch.
- Đây là một vài tình báo đơn giản và yêu cầu nhiệm vụ của các ngươi, thời hạn là một tháng, hi vọng ta sẽ còn gặp lại các ngươi.
- Đa tạ tiền bối khích lệ, chúng vãn bối sẽ cố hết sức, vãn bối cáo từ.
Nói xong hai người đi theo vị nữ tử kia xuống lầu.
Ra khỏi Luyện Huyết Đường, hai người hướng phía ngoài thành mà đi, dù sao nơi đây không tiện ở lâu mà quan trọng hơn hết là hai người không có đồng nào trên người nên đành đi đến khu rừng phía Nam thành.
Trên đường đi hai người không nói lời nào, đến khi ra khỏi cổng thành rồi thì Lâm Ngọc mới mở miệng hỏi.
- Đêm nay chúng ta ở đâu.
- Đương nhiên là ở trong rừng rồi, dù sao chúng ta ngay cả một đồng cũng không có, với lại, mục tiêu ở ngay phía Nam chúng ta tiện đường qua đó luôn.
- Thật sự chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao.
Nàng không khỏi lo lắng, dù sao nhiệm vụ mà mười người mới có ba người sống là quá khó đối với nàng.
- Không sao, chuyện đâu rồi sẽ đến đó mà thôi.
Mặc dù lo sợ nhưng Tần Trạch chỉ có thể làm trụ cột tinh thần cho cả hai, dẫu sao có chút niềm tin vẫn còn hơn không a.
Chỉ chốc lát sau, thân ảnh hai người mờ dần sau bóng cây.