Chương 59: Hắc Sa Bang, Diệt
Trong đêm tối,một thân ảnh vụt qua nhanh chóng đậu trên mái nhà.
Tần Trạch tối nay cần đả thương toàn bộ Hắc Sa Bang, để khi Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ tỉnh dậy, phá tan Hắc Sa Bang, lập nên chút uy danh.
Lặng lẽ chui vào phòng của Hắc Sa Bang bang chủ, tên này đang nằm trên giường ngủ say như c·hết, Tần Trạch nhẹ lại gần, đưa một tia chân khí vào trong thân thể hắn, tiếp đó, hắn đi một lượt Hắc Sa Bang, đưa cho mỗi tên một tia chân khí, chỉ cần thần niệm hắn nhẹ điều khiển thì những tia chân khí này chính là một con dao sắc.
Xong việc, Tần Trạch trở lại nhà kho, tự trói bản thân lại, giả vờ b·ất t·ỉnh.
Ầm!
Vừa sáng sớm, Hắc Sa Bang phó bang chủ đã đến đây, đạp cửa mà vào nhà kho, nắm lấy ba người kéo đến phòng chính.
- Bẩm báo bang chủ, mấy tên này là h·ung t·hủ g·iết Lý Đại Hổ, hôm qua chúng còn cả gan s·át h·ại thêm bốn vị huynh đệ nữa, xử lý chúng thế nào, xin bang chủ phân phó.
Hắn ném ba người xuống đất, khom người bẩm báo.
Hắc Sa Bang bang chủ nhìn ba người một cái, không thèm để ý nói.
- Đem chúng ra ngoài, đánh đến c·hết.
Nghe vậy, phó bang chủ vâng lời, lại kéo ba người ra ngoài, hét lớn.
- Các vị huynh đệ, xử lý ba tên này, nhanh lên.
Nói xong, hắn rời đi, mặc kệ bọn tiểu đệ muốn làm gì thì làm.
Tần Trạch thấy thế, thần niệm nhẹ động một chút, cởi trói cho Long Thần.
Long Thần đang giãy dụa thì bỗng cảm thấy hình như sợi dây trói nới lỏng một chút, hắn càng thêm ra sức giãy dụa.
Rốt cuộc, Long Thần thoát ra được, nhìn đám người kinh ngạc trước mắt, hắn nổi giận gầm lên, phóng đến, đánh bay vài tên ra ngoài.
Theo đó, Long Thần c·ướp lấy v·ũ k·hí của mấy tên đó, trong tay không ngừng vung kiếm, liên tiếp c·hặt đ·ầu mười mấy tên.
Tuy hắn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng chém g·iết mấy tên này là không thành vấn đề, hơn nữa đám này đa số đều là người bình thường.
Long Thần nhảy vài cái, đến gần Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ, nhanh chóng cắt đứt dây trói cho hai người.
Thoát khốn, Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ không chần chừ, la đến c·ướp lấy v·ũ k·hí, tụ họp lại chỗ Long Thần.
Tần Trạch như thể b·ị t·hương rất nặng, vừa đến gần Long Thần, đã suýt thì ngã xuống.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hắc Sa Bang bang chủ cùng phó bang chủ chạy vội ra, khi nhìn thấy ba người lại chém g·iết mấy tên thành viên nữa thì sắc mặt không tốt, Hắc Sa Bang bang chủ gào lên.
- Tứ hộ pháp đâu, mau g·iết chúng.
Vừa dứt lời, bốn tên đứng bên cạnh bang chủ lần trước Tần Trạch thấy nhảy ra, lao về phí ba người.
Tần Trạch khó khăn ngăn lại một tên, ba tên còn lại thì lao vào Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.
Ba tên hộ pháp kia đang dồi dào sức lực, từng chiêu từng thức nguy hiểm, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ chỉ có thể chật vật ngăn lại.
Tần Trạch nhân lúc Long Thần chiếm ưu thế, hắn dùng thần niệm kích động chân khí lưu lại trọng tên hộ pháp kia.
Ngay lập tức, tên kia chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, chưa kịp phản ứng, Long Thần đã một kiếm phân hắn làm hai nửa.
Thấy vậy, Long Thần hưng phấn, kiếm trong tay không ngừng đánh về phía hai tên còn lại, cộng thêm Tần Trạch ngầm xuất thủ, không bao lâu, ba tên hộ pháp bị Long Thần chém c·hết, nhưng lúc hắn định đi qua giúp Tần Trạch thì phó bang chủ phóng đến.
Hắn chỉ có thể vung kiếm đón đỡ, phó bang chủ quả nhiên không tầm thường, chỉ vài chiêu, Long Thần đã vào thế hạ phong, Lưu Nhược Vũ la vào hỗ trợ nhưng vẫn không có dấu hiệu tốt.
Tần Trạch nhanh chóng chém c·hết tên hộ pháp trước mắt, hắn lao đến định giúp đỡ, nhưng Hắc Sa Bang bang chủ đạp hắn bay ra ngoài, nhìn Tần Trạch nằm ở một xó, hắn lao lên gia nhập vòng chiến.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đã khó lại càng thêm khó, hai người không ngừng lui lại, lúc sắp vào thế hạ phong, Tần Trạch lại động thần niệm, khiến cho hai người có chút thời gian thở dốc.
Nhà cửa xung quanh bốn người đã bị phá hủy hơn nửa, động tĩnh nơi này cũng đã gây chú ý đến những người khác trong thành.
Mọi người xúm lại nhìn bốn người đại chiến, không ngừng cảm thán.
- Kia là Hắc Sa Bang bang chủ cùng phó bang chủ phải không, không phải chúng trốn kĩ như chuột sao, hôm nay sao lại bị người khác tìm đến đánh thế kia.
Có người nhận ra thân phận Hắc Sa Bang bang chủ, nói.
Hắc Sa Bang trong thành danh tiếng không lớn, không nhỏ, những người biết đến chủ yếu là võ giả, võ sư trở lên thì không thèm để chúng vào mắt.
Dù sao Linh Thành cũng có mấy vị tông sư, võ giả thì không cần bàn cãi, tuy Hắc Sa Bang có nhút địa vị, nhưng chỉ cần một võ sư thế lực là đủ diệt cả đám.
- Ồ, hai vị kia là ai, sao ta chưa từng thấy bao giờ nhỉ, nhìn công kích rất có thể là võ giả ngũ trọng, chậc chậc, ngũ trọng mà dám đụng Hắc Sa Bang, lá gan này không nhỏ.
Tần Trạch thấy mọi người chú ý đến Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, hắn cần lộ mặt một chút, kiếm chút danh tiếng.
Hắn điều động chân khí lưu trong người Hắc Sa Bang bang chủ cùng phó bang chủ, bản thân thì làm như bộc phát toàn lực lao đến gia nhập vào chiến cuộc.
Mọi người chưa kịp nói mấy câu, đã thấy từ trong phế tích phóng ra một người, trên thân chi chít v·ết t·hương, nhưng vẫn hùng hổ t·ấn c·ông.
Hắc Sa Bang bang chủ cùng phó bang chủ bị chân khí của Tần Trạch làm cho gần như t·ê l·iệt, lại bị Tần Trạch đánh đến, tên phó bang chủ ngay lập tức b·ị đ·ánh bay về hướng của Lưu Nhược Vũ.
Lưu Nhược Vũ thấy vậy, chớp lấy cơ hội, một kiếm bêu đầu phó bang chủ.
Cùng lúc đó, Long Thần cùng Tần Trạch hợp lực t·ấn c·ông Hắc Sa Bang bang chủ, tên này cũng bị chân khí Tần Trạch làm cho tê cả người, không động đậy được.
Long Thần t·ấn c·ông chớp nhoáng, chém Hắc Sa Bang bang chủ làm hai nửa.
Mọi người ngay lập tức ồ lên, không ngờ lại còn một người nấp trong bóng tối, ba người phối hợp nhẹ nhõm chém c·hết Hắc Sa Bang cao tầng, không biết hảo hán phương nào a.
Tần Trạch ngay lập tức ngã khụy xuống, ngất đi, Long Thần thấy vậy, vội đỡ lấy hắn, mang về nhà trọ.
Hành động vĩ đại của ba người được lưu truyền rất nhanh, chỉ trong vòng một ngày, mọi người đều biết có một nhóm đại hiệp tiêu diệt Hắc Sa Bang, giành lại yên bình cho toàn khu phố.
Không sai, Hắc Sa Bang chỉ là bang phái nhỏ nên chỉ khống chế được một khu phố nhỏ, lại còn nghèo nàn, bởi những khu vực khác bị thế lực lớn hơn c·hiếm đ·óng.
Vì vậy, tuy nhóm Tần Trạch diệt Hắc Sa Bang bị toàn thành biết được nhưng chân chính cảm kích họ chỉ có một khu phố nhỏ mà thôi.
Nhưng không sao, với Tần Trạch, đây là một bước đi lớn, sau này chỉ cần không ngừng làm náo động, bọn họ sẽ sớm được chú ý nhiều hơn.
Tiếp theo cần phải để cho Long Thần điều hành hoạt động một chút, để mọi người đều biết hắn là manh mới, không cần nghi ngờ bọn họ.
Trong phòng trọ, Tần Trạch tỉnh lại, hắn thều thào kêu gọi Lưu Nhược Vũ cùng Long Thần một tiếng, hai người vội chạy vào.
- Tần Trạch ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá.
Lưu Nhược Vũ kinh hỉ nói, nàng lần này thật sự rất lo lắng, Tần Trạch vốn đã b·ị t·hương không nhẹ, bị liên tiếp đ·ánh đ·ập, lại còn phải bạo phát thực lực giúp đỡ họ, đổi lại là người khác chắc chắn không chịu nổi.
Long Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, Tần Trạch mãi không tỉnh làm hắn hoảng sợ vô cùng, hiên nay Tần Trạch tỉnh lại, hắn cũng thả lỏng được rồi.
- Các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, ta không c·hết được.
Tần Trạch thì thào nói, hắn biết hai tên này vì lo lắng hắn nên suốt hai ngày không ngủ, nhưng hắn cũng không thể vì thế mà tỉnh lại a, chi ít cũng phải hai ngày mới nên tỉnh lại.
- Được rồi, nếu thế thì chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, Tần Trạch ngươi cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Long Thần dặn dò một tiếng, sau đó chạy ngay về phòng, biết Tần Trạch không sao nên hắn cũng muốn ngủ một giấc thật đã.
Lưu Nhược Vũ lắc đầu, Tần Trạch mới tỉnh a, vậy mà Long Thần lại bỏ đi thật, ài, nàng tuy cũng muốn đi nghỉ ngơi nhưng nhìn Tần Trạch thật sự không ổn chút nào.