Chương 58: Bị Bắt
- Rõ.
Cả đám người đồng thanh đáp lại, thanh âm lớn đến nỗi ba người Tần Trạch cũng nghe thấy.
Trung niên nam tử thở phì phò, lông ngực hắn trập trùng vài cái, suýt chút ngất đi, thật không hiểu đám ngày nghĩ gì, sao có thể ấu trĩ như vậy.
Tuy tức, nhưng hắn cũng không rảnh mà trách móc, cả đám cùng lao ra, bao vây ba người Tần Trạch lại.
Ba người Tần Trạch còn đang chăm chú trói Xích Bì Trư, đột nhiên nghe tiếng một đám người truyền đến, chưa kịp phản ứng, họ đã bị mười một tên hắc y nhân bao vây lại.
Tần Trạch không kinh ngạc, hắn đã sớm phát hiện mấy tên này, nhưng Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thì khác, hai người lần đầu đối mặt chiến trận lớn như vậy, trong nháy mắt mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt rất khó coi.
- Các vị, không biết đây là có ý gì?
Long Thần hoảng loạn hỏi.
- Haha, Long Thần đúng không? Tốt lắm, vậy mà dám g·iết huynh đệ của chúng ta, ngươi đáng c·hết.
Tên trung niên nam tử nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, cộng thêm âm thanh trầm thấp khiến người ta không khỏi nổi da gà.
- Các vị có phải hay không hiểu lầm, các vị là ai ta còn chưa biết, sao có thể s·át h·ại huynh đệ của các vị được.
Long Thần hiểu, xem ra là Hắc Sa Bang đến báo thù, hắn trấn định lại, nhất quyết không nhận.
- Hừ, chối cũng vô ích, hôm nay các ngươi phải c·hết, tất cả cùng lên.
Dứt lời, mười một hắc y nhân phân thành ba nhóm, vây công ba người, Tần Trạch được cho là yếu nhất nên chỉ có ba tên hắc y nhân vây công, còn Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ từng người bị bốn tên hắc y nhân vây lại.
Ngay lập tức, đao kiếm ra khỏi vỏ, tất cả đều đánh lên, đám người vây công Tần Trạch thực lực cũng không yếu, một tên võ giả tam trọng cùng hai tên nhị trọng, Tần Trạch chỉ dùng lực lượng của võ giả ngũ trọng đánh coi như có đến có về.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ bên này thì không khả quan lắm, hai người đều bị hai tên võ giả tam trọng, cùng hai tên nhị trọng đánh gắt gao.
Chỉ thấy Long Thần vừa chặn công kích của tên thứ nhất, vừa định phản công thì tên thứ hai đã đánh lén đến, hắn chỉ có thể xoay người đón đỡ, dù kiếm trong tay hắn không có một khoảng thời gian nào để nghỉ, nhưng vẫn bị vài v·ết t·hương nhẹ.
Lưu Nhược Vũ cũng không khả quan mấy, Long Thần thực lực mạnh hơn nàng còn b·ị t·hương, nàng căn bản không thể chống lại, trên thân đã có rất nhiều vết kiếm.
- Haha, ba vị, từ bỏ đi, chúng ta nhiều người như vậy, các ngươi còn nghĩ chạy sao.
Trung niên nam tử cười lớn một tiếng, theo hắn thấy, cục diện bây giờ đã nghiêng về một phía, căn bản không cần suy nghĩ về khả năng khác.
- Hừ, các ngươi tưởng như vậy là có thể nắm chắc chúng ta.
Long Thần khinh thường hừ một tiếng, theo sau đó hắn dùng ra võ kỹ mua được ở Vạn Bảo Lâu, ngay lập tức thực lực bạo phát, từng kiếm của hắn uy lực hơn rất nhiều, một tên hắc y nhân chính diện đón đỡ, b·ị đ·ánh bay ra xa.
Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ cũng dùng ra võ kỹ, bạo phát chiếm lại thượng phong, nhưng họ cũng biết, sức lực của họ không chống đỡ được bao lâu, tinh khí trong thân thể cũng cạn kiệt dần.
Đang lúc đánh hăng hái, Long Thần cắn răng, hắn cố đẩy thân lại gần một tên hắc y nhân, kiếm theo đó xuyên qua lồng ngực hắn, nhưng tên hắc y nhân phía sau cũng nhân cơ hội này tiến lên.
Keng!
May thay, Long Thần vừa kịp quay lại chặn, hắn thành công, vốn hắn muốn đ·ánh c·hết một tên, chịu một đao, nhưng hắn cũng muốn thử một chút, liệu có thể chặn đao thứ hai này không, thật không ngờ lại thành công.
Long Thần ngay lập tức hăng hái, hắn di chuyển liên tục, xáo trộn tiết tấu của bọn hắc y nhân, không lâu sau, lại hạ sát một trong bốn tên đang vây công Lưu Nhược Vũ.
Hai người ăn ý, phối hợp giải quyết thêm hai tên nữa, bay giờ, chỉ còn lại ba tên hắc y nhân vây công Tần Trạch cùng bốn tên đang cố cầm cự Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.
Thấy đồng đội gặp bất trắc, ba tên này ngay lập tức cách xa Tần Trạch, tụ hội cùng bốn tên kia.
Trung niên nam tử lúc này mặt đã trắng xám, hắn thật không thể tin vào mắt mình, hắn biết tất nhiên sẽ có người t·hiệt m·ạng, nhưng không ngờ bốn người bên mình c·hết nhanh như vậy.
Không đợi hắn tỉnh táo lại, ba người Tần Trạch ngay lập tức xông lên vây công, không sai, là ba người vây công bảy người, tuy khó tin, nhưng bảy tên kia khó khăn lắm mới cầm cự được.
Thắng lợi sắp đến nơi, Tần Trạch nhíu mày, hắn nhận ra, có một tên núp trong tối thì phải, thú vị, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, điên cuồng công kích, sau lưng hắn lộ ra một đống sơ hở.
Quả nhiên, tên kia hành động, một thân ảnh lao ra, thanh chùy trong tay hắn vung lên, đập mạnh vào lưng Tần Trạch, nếu là võ giả ngũ trọng bình thường, chịu một đòn này không c·hết cũng trọng thương.
Tần Trạch chỉ cảm thấy một thứ gì đó đụng nhẹ vào lưng hắn, Tần Trạch nhanh chóng toàn thân cong như một con tôm, như thể vừa chịu một lực mạnh mà bay về phía trước, đâm thẳng vào tảng đá gần đó mà ngất đi, trên đầu hắn cũng theo đó chảy ra một hàng máu.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã thấy Tần Trạch đột nhiên b·ị đ·ánh bay ra ngoài, hai người ngay lập tức hoảng hốt, nhanh chóng nhảy ra xa, hướng về phương này nhìn lại.
- Vị bằng hữu này, cớ gì ngươi đánh lén huynh đệ của ta.
Long Thần thấy một tên nam tử đứng cạnh đám hắc y nhân, lên tiếng chất vấn.
Tên nam tử kia không để ý đến Long Thần, hắn nhìn về phía bảy tên kia, quở trách.
- Hừ, một đám vô dụng.
- Bái kiến phó bang chủ.
Tuy mấy tên hắc y nhân bị mắng, nhưng vẫn cùng nhau khom người hành lễ, không sai, tên này chính là phó bang chủ Hắc Sa Bang, do lo lắng nên đã lần theo bọn người này đến đây, quả nhiên không sai, suýt nữa thì hỏng việc.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ cũng biết thân phận tên nam tử này, xem ra không tránh khỏi một trận chiến rồi, hai người rất dứt khoát, không nói nhảm, toàn lực công kích phó bang chủ.
Hắc Sa Bang phó bang chủ rất bình tĩnh, hắn là võ giả lục trọng mạnh hơn hai người, hơn nữa, hai người này vừa đánh một trận lâu như vậy, thực lực giảm không ít.
Nhưng hắn sai, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ tuy không còn nhiều sức, nhưng t·ấn c·ông rất quyết liệt, kiếm trong tay họ như thể sống lại, toàn dùng những chiêu hiểm độc đánh lên người Hắc Sa Bang phó bang chủ.
Chỉ mười mấy chiêu sau, Hắc Sa Bang phó bang chủ không chịu nổi, liên tục lùi mười mấy bước, hắn hét lên.
- Lũ phế vật, không biết vây công sao.
Bảy tên hắc y nhân nhìn nhau, vốn họ muốn cho phó bang chủ thể hiện một chút, nhưng không ngờ vẫn cần họ giúp, trong đầu họ vang lên một câu, không lẽ, phó bang chủ không mạnh như họ nghĩ.
Dù vậy, tất cả vẫn xông lên vây công Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, hai người cũng không sợ, nâng kiếm ứng chiến.
Chỉ một lúc sau, Long Thần lộ sơ hở, nhân cơ hội này tên phó bang chủ lao lên, giữ lấy chân hắn, kéo ngược ra sau, ngay lập tức, mấy người lao lên bắt lấy Long Thần.
Long Thần b·ị b·ắt, Lưu Nhược Vũ không chút sức phản kháng cũng nhanh chóng bị trói lại, bọn chúng thậm chí còn kéo Tần Trạch ra, trói lại.
Bộp!
Một thanh âm vang lên phá tan quang cảnh u tối, ba người Tần Trạch bị ném vào trong một nhà kho, nhìn ba người không động đậy được một chút, tên phó bang chủ cười gằn.
- Hừ, mấy tên võ giả thôi, cũng dám g·iết Hắc Sa Bang thành viên, quả nhiên là muốn c·hết, tạm thời để các ngươi ở đây, đợi bang chủ về xử lý.
Nói xong, hắn đóng cửa lại, rời đi.
Tần Trạch nhẹ mở mắt ra, căn nhà này hắn quen, chính là khu nhà lần trước hắn theo dõi đến kia, xem ra bọn này là mang họ về hang ổ của chúng.
Nhìn Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ bị trói chặt, đã không động đậy được lại còn b·ất t·ỉnh, Tần Trạch lắc lắc đầu, hai tên này quá thảm rồi, hắn nhớ lúc hắn là võ giả không như vậy a, chỉ cần kiếm chút tiền rồi bế quan tu luyện là xong.
Thôi, vẫn nên làm chuyện chính trước đã.