Chương 57: Xích Bì Trư
Theo kế hoạch đó, ba người thay phiên tu luyện, làm nhiệm vụ đối phó Hắc Sa Bang.
Mọi chuyện yên bình được ba tháng, vừa lúc đến phiên Tần Trạch ra ngoài làm nhiệm vụ, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đột phá tông sư tứ trọng.
Hôm ấy, Tần Trạch trở về, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ muốn ra ngoài khuây khỏa nên cũng đi theo Tần Trạch giao nộp tiền.
- Haha, Tần huynh đệ, haha, hôm nay Long huynh cùng Lưu cô nương cũng đến a.
Lý Đại Hổ, là tên của tên cầm đầu này, do gặp nhiều lần nên cũng coi như quyen thuộc.
- Lý huynh, hân hạnh, đã lâu không gặp.
Ba người cùng nhau hướng Lý Đại Hổ chào một cái.
- Đây là của tháng này, Lý huynh cầm tạm chút.
Tần Trạch đưa tiền cho Lý Đại Hổ, một mặt thân thiện nói.
Lý Đại Hổ vui mừng nhận lấy.
- Haha, Tần huynh khổ cực, nhưng hắn đột nhiên đổi sắc mặt, ài, Tần huynh có chỗ không biết, dạo này vật giá tăng cao, bình dân chúng ta khó sống a.
Nghe vậy, Tần Trạch hiểu ý, xem ra tên này muốn thêm tiền, hắn không kinh ngạc lắm, dù sao chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ đến.
- Haha, đúng a, vật giá tăng cao như vậy, không biết bảy trăm lượng có đủ sống không?
Tần Trạch than thở nói.
- Ài, Tần huynh có điều không biết, võ giả chúng ta sống tiêu hao nhiều hơn người bình thường, chi ít cũng tầm tám trăm lượng mới đủ trang trải cuộc sống, ài, nếu không như vậy, khó sống a.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đứng cạnh nghe vậy, ngay lập tức đen mặt lại, quả nhiên khinh người quá đáng, chỉ tiếc tu vi bọn họ vẫn còn chưa đủ để động đến Hắc Sa Bang.
Tần Trạch thì vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng hắn cũng khó chịu, hắn muốn một bàn tay xoá đi Hắc Sa Bang, nhưng không được, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ cần một địch nhân rèn luyện.
- Haha, Lý huynh nói đúng, xem ra tháng sau ta phải cố kiếm tám trăm lượng mới đủ sống a.
- Không sai, không sai, Tần huynh quả nhiên là người thông thái, vậy chúng ta tháng sau gặp lại.
Nói xong, hắn lắc mông rời đi.
Nhìn bóng hình Lý Đại Hổ đi xa, Long Thần không nhịn được nói.
- Tần Trạch, ta thấy vẫn nên phản kháng thôi, nếu không chúng ta mãi không ngóc đầu lên được.
Lưu Nhược Vũ đồng ý.
- Không sai, Tần Trạch, chíng ta không cần phải sợ hắn, một tên luyện huyết nhị trọng thôi, chỉ cần một người trong chúng ta là đủ chém hắn.
Ài, Tần Trạch thở dài, hai tên này còn quá trẻ a, nóng tính như vậy không lệch đi đâu được.
- Thôi, ta đã điều tra rồi, Hắc Sa Bang có tứ hộ pháp, hai tên ngũ trọng, hai tên tứ trọng, các ngươi nói xem, chúng ta lấy cái gì phản kháng.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đang định nói gì đó, Tần Trạch cắt đứt.
- Được rồi, cứ tăng tu vi lên đã, lần này phải nhận nhiều nhiệm vụ hơn, tăng cao tu vi cùng thực chiến, sẽ có một ngày chúng ta đánh tan Hắc Sa Bang.
Hai người nghe vậy, đồng ý, trước mắt, Tần Trạch được coi là bộ não của cả nhóm, bọn họ tin tưởng vào phán đoán của Tần Trạch.
Một tháng sau, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đột phá võ sư ngũ trọng, Long Thần vừa đi giao tiền về, nhưng nhìn thấy máu dính trên tay hắn, Tần Trạch biết ngay có chuyện.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Trạch một mặt hoảng sợ hỏi.
- Ài, Tần Trạch, ta thật sự không nhịn nổi, Lý Đại Hổ thừa nước lấn tới, hắn đòi một ngàn lượng, cứ theo đà này, sớm muộn chúng ta cũng không có thồ gian tu luyện, không khác gì cái hầm tiền của bọn chúng, ta bực quá, đã đ·ánh c·hết Lý Đại Hổ rồi, hiện giờ có lẽ Hắc Sa Bang cũng đã nhận được tin tức.
Tần Trạch đi đi lại lại, mặt tỏ vẻ xoắn xuýt, hắn lẩm bẩm.
- Không sao, trong Linh Thành, Hắc Sa Bang không dám làm càn, chúng ta coi như an toàn, chỉ cần trú trong thành, chuyển đến gần mấy thế lực lớn trong thành là được.
Ba người ngay lập tức chuyển nhà đến gần Hằng gia, một đại thế gia trong Linh Thành, nghe nói có tông sư trấn giữ.
Hắc Sa Bang sau đó quả nhiên cũng không động thủ, chỉ âm thầm phái mấy tên võ giả theo dõi bọn họ.
Không thấy có động tĩnh gì, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ tưởng rằng họ đã an toàn nên muốn đi ra làm nhiệm vụ.
Tần Trạch lên tiếng khuyên can, nhưng hai người cố chấp muốn đi, hết cách, Tần Trạch cũng đi theo.
Líc này, trong căn phòng nhỏ kia, một tên Hắc Sa Bang thành viên đi vào, bẩm báo với phó bang chủ.
- Bẩm phó bang chủ, ba tên kia đã có hành động, hình như muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, chúng ta có nên diệt trừ chúng hay không.
- Ồ, phó bang chủ kinh ngạc một chút, vậy mà lại dám đi ra ngoài, các ngươi mang theo mười võ giả, đi chặn g·iết chúng.
- Nhưng như thế không phải trong nháy mắt mấy đi một phần ba thực lực tại Linh Thành hay sao, nếu để bang khác biệt được, chúng ta rất bị động.
Tên kia lo lắng khuyên can, nhưng phó bang chủ quả quyết nói.
- Đừng nói nhảm, ta sẽ giúp các ngươi bí mật ra khỏi thành, các ngươi phải dùng thực lực tuyệt đối xử lý chúng, sau đó trở về ngay lập tức, như vậy là không có vấn đề gì.
- Tuân lệnh phó bang chủ.
Tên kia đáo một tiếng, nhanh chân chạy đi tập hợp người.
Vì vừa mới đột phá tông sư ngũ trọng nên ba người Tần Trạch cũng muốn thử sức cao chút, họ chọn lấy một nhiệm vụ đánh g·iết yêu thú nhất giai trung kì, thực lực cũng tầm luyện huyết lục trọng.
Vì họ chỉ có một võ kỹ duy nhất là Trảm Phong Thức, có thể dùng cho cả đao và kiếm, nên ba người lại đến Vạn Bảo Lâu, dùng hết tiền mua vài môn võ kỹ nữa.
Loay hoay khoảng hai ngày, luyện tập thành thạo võ kỹ, ba người mới dám mò ra khỏi thành.
Mục tiêu của họ là một con Xích Bì Trư, trú tại một ngọn núi cách Linh Thành không xa.
Khi đến nơi, mọi người đều kinh ngạc, trước mắt họ là những con lợn bình thản gặm cỏ trên sườn núi, từng con đều béo múp, trong trịa.
Đứng trên cao nhất, hưởng dụng những cây cỏ non, cộng thêm chút không khí mát mẻ chính là một con lợn màu đỏ, răng nanh dài, đỏ chót, như thể vừa cắn qua động vật nào đó.
Đây là Xích Bì Trư, ba người cùng chung một ý nghĩ, nhiệm vụ bọn họ là bắt con lơn này về cho một cửa hàng trong thành, vì không phải nhiệm vụ đánh g·iết đơn giản nên cần cẩn thận, không làm hỏng thịt.
Ba người mỗi người đều mang một tấm lưới lớn, bọn họ chia ra làm ba hướng, cùng nhau phát động công kích trùm lấy Xích Bì Trư, trói lại, mang về.
Nghĩ vậy, cả ba nhanh chóng tách ra, trong tay giơ lưới lên, sau đó là chạy thẳng vào mục tiêu.
Tần Trạch chạy đến trước, hắn muốn bất ngờ bắt lấy, nhưng vừa áp sát, đã bị Xích Bì Trư chân sau đạp bay ra.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thấy vậy, nhanh chóng triển khai đội hình hai người, t·ấn c·ông từ hai hướng, nhưng cũng không hiệu quả, Xích Bì Trư nhah chân chạy thoát, chân còn đạp Long Thần một cái, làm người hắn lảo đảo, suýt ngã.
Tần Trạch nhanh chóng đứng dậy, lao nhanh về phía Xích Bì Trư, tung lưới nhưng không trúng, trong lúc nguy cấp, hắn ném lưới vào dưới chân nó, tuy bị vấp một chút, nhưng nó vẫn chạy thoát.
Mọi người thấy có tác dụng, nhanh chóng đạp bộ pháp đuổi theo, quăng lưới quấn vào chân nó, sau vài lượt đuổi bắt, Lưu Nhược Vũ quấn lưới vào chân lơn thành công.
Nhân cơ hội này, Tần Trạch cùng Long Thần nhanh chóng lấy lưới trong tay quấn vào thân lợn.
Ba người cùng nhào lên định giữ lại, nhưng Xích Bì Trư vìng vẫy mạnh khiến cả ba người đều ngã lăn ra đất.
Con lợn trong đống lưới vẫn không ngừng vùng vẫy, vật lộn, ba người phải đánh ngất nó đi mới trói lại được.
Trong lúc đang trói Xích Bì Trư, họ không biết rằng, phía xa, mười một tên võ giả đang núp trong bụi cây, theo dõi.
- Đại ca, huynh xem, ba tên này cũng không phải dạng vừa, hay chúng ta rút đi, lần khác lại đến.
Một tên to con trong đó nói nhỏ với một tên trung niên nam tử.
- Hừ, ngu xuẩn, đợi, ngươi định đợi họ đột phá rồi xử lí chúng ta sao.
Trung niên nam tử tát tên to con một cái, mắng.
- Đại ca, huynh lo xa quá rồi, có bang chủ ở, không cần lo lắng chúng a.
- Im miệng, ngu xuẩn, ngậm cái mồm lại.
Trung niên nam tử trên trán hiện gân xanh, chửi cho tên to con một tràng, xong, hắn mới quay sang mấy người, nói.
- Nhân cơ hội chúng mệt mỏi, hành động.