Chương 56: Hắc Sa Bang
Nghe vậy, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ không do dự nữa, hai người gật mạnh đầu.
Tần Trạch trong lòng vui mừng, hắn không tin, một tháng liên tiếp g·iết chóc, hai tên này không tiến bộ chút nào.
Ba người đi đến Luyện Huyết Đường, Tần Trạch lợi dụng thần niệm, lấy hết những nhiệm vụ chém g·iết, do nơi đây đông dân nên, nhiệm vụ cũng không ít, đủ mọi loại.
Phân chia nhiệm vụ xong, ba người chia ba ngả, hẹn một tháng sau gặp lại ở nhà hai phu phụ kia.
Tần Trạch đương nhiên không làm nhiệm vụ, hắn cần dò xét một chút gốc gác của Hắc Sa Bang.
Hắn lần theo dấu vết của một tên thành viên khác, trông có vẻ trọng yếu.
Theo đi một ngày, cuối cùng tên kia cũng trở về, tên kia lén lút ngoặt liên tiếp mấy hẻm nhỏ, đi đến một bụi cây, hắn tách bụi cây ra, hiện ra một lỗ nhỏ.
Tên kia ngó ngang ngó dọc một cái, xác định không có ai, hắn từ từ chui qua cái lỗ đó, Tần Trạch không vội đuổi theo, hắn cảm thấy kì lạ.
Quả nhiên, tên kia đột nhiên chui ngược ra ngó xung quanh, thấy an toàn, hắn ấn vào một viên gạch trên tường, theo đó là một cánh cửa mở ra.
Hắn nhanh chóng nhạy vào trong, cửa đá cũng ngay lập tức đóng lại, Tần Trạch vừa định phóng vào, cửa đá đã đóng ngay lập tức, thấy vậy, Tần Trạch vừa định động thủ phá cửa thì hắn lại dừng tay.
Thôi, ngày mai theo dõi tiếp vậy, hắn chuẩn bị lẩn đi thì tiếng mở cửa vang lên, nhìn lại, tên kia đã từ trong đó mò ra.
Lần này, hắn gật gật đầu, khoan thai quay trở lại một căn phòng gần đó, mở cửa đi vào.
Tần Trạch hoang mang, hắn làm sao cảm giác không nên đi theo tên kia, nhưng tự tin vào thực lực, Tần Trạch vẫn lần theo.
Lần này không như những lần trước, chỉ thấy trong phòng chỉ có một màu đen kịt, thi thoảng vài ánh sáng nhỏ chiếu qua phòng, tên kia cúi đầu trước một bóng người ngồi trên bảo toạ.
- Bái kiến phó bang chủ.
- Ừm, không bị người theo dõi chứ.
Bóng người kia âm trầm mà hỏi.
- Ngài yên tâm, ta vẫn luôn tuân thủ từng bước mà bang chủ đề ra, có thể yên tâm.
- Tốt, báo cáo đi.
Tên kia bắt đầu báo cáo hoạt động của cả ngày hôm nay, nhưng chủ yếu đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Tần Trạch chuyển sự chú ý lên thân tên phó bang chủ kia, hắn lặng lẽ lại gần, phóng ra thần niệm dò xét.
Ừm, vậy mà là luyện huyết lục trọng, xem ra Hắc Sa Bang này cũng không nhỏ nha.
Đợi tên kia báo cáo xong, Tần Trạch theo dõi tên phó bang chủ, hắn vẫn ngồi đấy, chỉ chốc lát sau, lại một tên nữa đến báo cáo.
Đợi đến nửa đêm, mới không có ai đến báo cáo nữa, hắn đứng dậy, đi đến một căn phòng lớn hơn, Tần Trạch lần theo, trong phòng chỉ có một tên ngồi trên cao, bốn tên khác đứng hai bên.
- Bái kiến bang chủ.
Phó bang chủ bắt đầu báo cáo, hắn chỉ chọn lọc những thông tin quan trọng từ trong đống thông tin vừa nhận được.
Tần Trạch thì không để ý, hắn dò xét năm người kia, thật kinh ngạc, tên tông chủ là luyện huyết thất trọng, bốn tên còn lại thì hai tên tứ trọng, hai tên ngũ trọng.
Cộng thêm mấy tên báo cáo hôm nay, chủ yếu là luyện huyết nhất trọng đến tam trọng, như vậy, Hắc Sa Bang đối với Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ hiện tại chính là quái vật khổng lồ.
Thôi, coi như đã tìm hiểu toàn bộ thực lực của chúng rồi, Tần Trạch rời khỏi nơi đây, tìm một nơi bí ẩn, ngồi xuống tu luyện, hắn chỉ cần chờ hết một tháng là được.
Lúc này Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đang lên đường làm nhiệm vụ, tuy chưa g·iết người nhưng bọn họ vẫn rất hưng phấn.
Gần một tháng sau, chỉ còn cách hai ba ngày, Tần Trạch đã đến địa điểm chờ đợi trước, hắn chuẩn bị vừa đúng một ngàn lượng, không thiêu không thừa.
Một lúc sau, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ sánh vai đi đến, hai người lúc này đã rất khác, toàn thân hiện lên một luồng sát khí, bước đi cũng vững vàng hơn, thấy vậy, Tần Trạch rất hài lòng.
- Ồ, hai người các ngươi thay đổi nhiều vậy sao, suýt nữa còn doạ ta một trận.
Tần Trạch kinh ngạc nói ra.
- Haha, Tần Trạch, đã lâu không gặp, ngươi sao không thay đổi gì hết vậy.
Long Thần thấy Tần Trạch, một mặt vui mừng, vỗ vỗ bả vai hắn, nói.
- Hừ, mới một tháng mà thôi, sao ta phải thay đổi.
Tần Trạch gạt tay hắn ra, trên mặt tỏ vẻ đắc ý, hắn quay về phía Lưu Nhược Vũ hỏi.
- Còn ngươi thì sao, một tháng này có thay đổi gì không.
- Tất nhiên là có, ít nhất ta cũng đã là luyện huyết nhị trọng.
Lưu Nhược Vũ nói, thật ra Tần Trạch vốn đã biết hai người đột phá, ở khoảng cách gần như vậy, trên thân họ có thứ gì căn bản không thể lừa Tần Trạch.
- Thu hoạch các ngươi thế nào, ta đã thu thập đủ một ngàn lượng rồi đây.
Tần Trạch đưa túi tiền ra khoe khoang, hắn biết hai người đã thu thập đủ, nên muốn để họ đắc ý một phen.
- Haha, không những đủ, ta còn dư ra luôn kìa.
Long Thần nhìn cái túi lung lay trong tay Tần Trạch, khinh thường nói, hắn lấy ra túi lớn hơn của mình nói.
- Đây là một ngàn một trăm lượng, nhiều hơn ngươi, haha, goik đại ca đi.
Lưu Nhược Vũ cũng không chậm trễ, nàng cũng móc tiền ra khoe.
- Hừ, các ngươi phải gọi đại tỷ mới đúng, ta thu được một ngàn hai trăm lượng.
Thấy đùa quá đà, Tần Trạch ho một tiếng, nói.
- Được rồi, chúng ta thu thập đủ, nhưng không biết thật sự có đủ hay không đây.
Nghe hắn nói vậy, hai người cũng trầm mặc, không sai, bọn họ giao dịch cùng một đám côn đồ a, trở mặt không phải chuyện bình thường sao.
Thấy hai người cụt hứng, Tần Trạch trấn an nói.
- Không cần lo lắng, bọn họ thấy chúng ta thu thập nhiều tiền như vậy, sẽ không làm khó chúng ta, có khi chúng yêu cầu mỗi tháng phải nộp tiền cho chúng.
- Được rồi, nếu đã vậy thì cứ xem trước mắt đã, sau đó là sao thì là chuyện của sau đó.
Long Thần chán chường nói, hắn cũng không muốn từ nay về sau lại phải làm cu li cho bọn kia, nhưng làm sao được, thực lực không bằng người thì chấp nhận thôi.
Thương lượng một lúc, ba người đi gặp mặt bọn côn đồ lần trước.
Giao dịch lúc đầu rất thuận lợi, nhưng đến lúc chuẩn bị rời đi thì tên cầm đầu kia gọi ba người lại.
- Các ngươi đừng vội, ta có chút chuyện muốn nói.
- Không biết huynh đài có gì chỉ giáo?
Tần Trạch hỏi lại, rút kinh nghiệm lần trước, lần này Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ không nói chuyện, toàn bộ để Tần Trạch giao lưu với bọn này.
- Chỉ giáo không dám nhận, ta thấy các ngươi mới đến Linh Thành, rất nguy hiểm, chúng ta cũng coi như có chút duyên phận, sau này các ngươi do ta bảo hộ.
Tên kia tỏ vẻ thương tiếc ba người mà nói, hắn còn dùng một giọng điệu rất ân cần mà nói, như thể Tần Trạch bọn người rất cần bảo hộ vậy.
Tần Trạch đương nhiên biết tên này muốn cái gì, chung quy vẫn là tiền.
- Huynh đài nói chí phải, chúng ta đa tạ hảo ý, các vị vất vả bảo vệ chúng ta như vậy, nhưng chúng ta lại không có gì báo đáp, chi bằng mỗi tháng ta gửi cho các vị năm trăm lượng bổ dưỡng thân thể.
Nghe Tần Trạch nói vậy, tên kia há hốc mồm, một lúc sau, hắn nói.
- Không tệ, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, có phải là nên..
Tần Trạch nhanh chóng tiếp lời.
- Nên, đương nhiên là nên, vậy chúng ta xin hiếu kính các vị thêm một trăm lượng nữa vậy.
Tên kia cũng biết không nên ép quá, nếu không có thể không thu lại được gì, cười tươi nói.
- Ài, huynh đệ quả nhiên là người tốt, vậy chúng ta xin phép không làm phiền các ngươi nữa, cáo từ.
Nhìn đám côn đồ rời đi, Tần Trạch quay về phía Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ nói.
- Đấy, các ngươi thấy không, chúng ta cuối cùng vẫn phải chịu khống chế.
Long Thần thở dài nói.
- Cuối cùng vẫn là thực lực yếu a.
- Được rồi, ta có ý này, chúng ta trước mắt cần tăng thực lực lên trước đã, ba người chúng ta mỗi tháng một người đi làm nhiệm vụ, hai người còn lại tu luyện, thế nào.
Tần Trạch bày tỏ ý kiến nói, hắn sắp xếp như vậy cũng là có mục đích, Hắc Sa Bang thấy bọn họ chỉ có một người đi làm nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không tăng giá tiền lên, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, Tần Trạch ước chừng hai, ba tháng sau chúng sẽ vẫn tăng giá thôi, chỉ có như vậy mới ép buộc được cả ba đi kiếm tiền cho họ.