Chương 55:Một Tháng
- Được rồi, không cần khóc, bây giờ chíng ta là võ giả rồi, làm một hai nhiệm vụ là lấy lại ấy mà.
Thấy nàng khóc, Tần Trạch không khỏi an ủi một câu.
- Tần Trạch nói không sai, chi ít chúng ta còn giữ mạng lại, chỉ cần còn sống, chúng ta còn có cơ hội, đợi ngày chúng ta đột phá võ sư, quay lại đây báo thù, ta không tin hắn tu luyện nhanh hơn chúng ta.
Long Thần cũng xen vào một tiếng, hai người thay phiên nhau an ủi, đợi nàng không khóc nữa mới tiếp tục lên đường.
Linh Thành quả nhiên không phải tầm thường, dù là Tần Trạch cũng kinh ngạc trước sự hùng vĩ của nó, theo hắn thấy, toà thành này chỉ kém Vạn Chân Hoàng Đô một chút.
Ba người đi vào Linh Thành, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ bị sự hoà nhoáng này làm kinh ngạc đến không khép mồm lại được, hai người đông ngó một chút, tây ngó một chút, không khác gì từ quê mới lên.
Đột nhiên, họ nhìn thấy một nhóm người tụ lại một chỗ, thi thoảng lại có tiếng khóc truyền ra, tò mò, nên ba người chạy lại nhìn.
- Huhu, đại gia ngài tha cho con chúng ta đi mà, ta cầu xin ngài, ta van lạy ngài.
Phía trước, hai phu phụ đang không ngừng dập đầu cầu xin, đưng trước mặt hai người là một đám côn đồ, mặc chung y phục có thêu hai chữ Hắc Sa.
- Hừ, các ngươi lần này lại không có tiền giao nộp, cũng đã hơn mấy tháng rồi, chúng ta lấy con gái các ngươi đi gán nợ, không phải chuyện bình thường sao.
Tên cầm đầu thản nhiên nói ra, ánh mắt hắn thi thoảng liếc thiếu nữ quỳ đằng sau hai phu phụ một chút.
Nghe vậy, hai người lại càng kêu khóc thảm hơn, không ngừng cầu xin.
Tần Trạch thấy vậy, coi như cũng hiểu phần nào, đây là côn đồ ức h·iếp dân thường a, chuyện như cơm bữa, ở Hoàng Đô hắn nhìn thấy cảnh này nhiều rồi, nhưng việc không liên quan đến mình nên Tần Trạch cũng chỉ xem qua thôi.
Hắn định thúc giục hai người Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ rời đi, nhưng khi quay lại nhìn đã không thấy người đâu nữa.
Tần Trạch cảm giác không ổn, quả nhiên khi hắn nhìn về phía trước đã thấy Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ đứng chắn trước mặt hai phu phụ, mắt trợn lên nhìn thẳng vào mấy tên côn đồ kia.
Lưu Nhược Vũ tức giận nói.
- Hừ, thanh niên trai tráng, ức h·iếp hai lão nhân, không biết xấu hổ sao?
Long Thần ngay lập tức nói theo.
- Không sai, nếu ta là các ngươi thì chêt quách đi cho rồi, sống làm gì cho chật đất.
Bọn côn đồ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị chửi như vậy, ngay lập tức kêu gào lên.
- Hừ, hai tên nhãi ranh, bớt xen vào chuyện người khác.
- Các ngươi là ai mà dám nói chúng ta như vậy.
- Hừ, người trẻ tuổi, phải biêt phân lượng của mình.
Có người nhìn về Lưu Nhược Vũ, hai mắt sáng lên, dùng một giọng chỉ điểm nói.
- Không sai, tốt nhất nên giao tiểu cô nương này cho chúng ta coi như tạ tội.
- Đúng, giao tiểu cô nương này ra, chúng ta bỏ qua cho.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thấy vậy, trong nháy mắt giận dữ, rút dao ra, Lưu Nhược Vũ chỉ thẳng vào tên vừa nói, giận dữ hét.
- Tên kia, ngươi nói lại một lần nữa xem.
Tên đó cũng không có kỵ, một mặt thản nhiên, nói.
- Ây da, tiểu cô nương có cá tính, tốt nhất nên mang về dâng cho Bang chủ, nói không chừng chúng ta cũng có phần, haha.
Lưu Nhược Vũ vừa định phát tác, Tần Trạch nhanh chóng ngăn lại, chắp tay với bọn côn đồ, nói.
- Các vị huynh đài, tại hạ thay mặt họ xin lỗi các vị, có gì các vị rộng lượng bỏ qua cho.
Long Thần đang định phản bác, Tần Trạch nhanh chóng ra dấu ngăn lại, mệt mỏi a, phải trông coi hai tên hiệp sĩ này thật tốt mới được, nếu không khi nào chọc đến tôn giả thì hắn cũng bị liên lụy mất.
- Hừ, một câu rộng lượng xin lỗi là có thể đi rồi sao, ngươi cũng nghĩ quá đơn giản.
Tên cầm đầu nhìn Tần Trạch một cái, cem ra hắn là người biết điều nên hống hách nói.
Tần Trạch hiểu ý, tên này đang đòi bồi thường đây mà, nhưng họ không có tiền a, vừa b·ị c·ướp vơ vét sạch, hiện tại chính là không một xu dính túi.
- Các vị huynh đài, nói thật tại hạ cùng đồng bạn vừa b·ị c·ướp xong, trên thân không còn gì, hi vọng các vị bỏ qua, đợi khi dư giả, ta mang qua cho các vị, có được hay không.
Tần Trạch vẫn một mặt ôn hoà nói, nói thật, nếu không có Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ tại đây, mấy tên này đã bất động lâu tồi, đâu cần hắn phung phí miệng lưỡi nhiều vậy.
- Tốt, ta sẽ cho người theo dõi các ngươi, trong vòng một tháng, nộp cho chúng ta một ngàn lượng, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí.
Nhìn hắn có vẻ thoả hiệp, Tần Trạch thở dài một tiếng, xem ra chuyện này coi như qua rồi, một ngàn lượng với võ giả phải nói là rất lớn, nhưng Tần Trạch không coi vào đâu, chỉ cần tìm lí do ném ra một ngàn lượng là đủ.
Nhưng tên kia chưa kịp rời đi, Long Thần lên tiếng.
- Đợi đã, hai phu phụ này còn nợ các ngươi bao nhiêu, nói ra, tháng sau ta trả một thể.
Nghe vậy, Tần Trạch rất muốn cho Long Thần một bàn tay, tên này còn không ngại phiền phức sao, muốn c·hết thì ngươi xông lên a.
- Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân à, haha, tốt, hai ngàn lượng, tháng sau các ngươi phải giao cho ta hai ngàn lượng.
Tên kia dùng một giọng trào phúng nói, nói xong, hắn dẫn theo đám côn đồ rời đi.
Hai phu phụ thấy thế, quỳ lạy cảm tạ Long Thần.
- Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp cứu giúp.
Long Thần đến nâng hai người lên, hỏi han.
- Không có việc gi, hai vị có thể nói cho ta bọn chíng là ai không.
Lão phụ nhân thở dài nói.
- Không giấu gì các vị đại hiệp, chúng là thành viên của Hắc Sa Bang, nghe nói bang chủ bọn hắn là một võ giả lợi hại, tên vừa nãy cũng là võ giả, hắn chuyên phụ trách khu này, chúng ta không dám đắc tội nên mỗi thánh phải nộp tiền cho hắn.
Nói đến đây, phụ nhân lại khóc lên.
- Nhà chúng ta không đủ tiền mấy tháng nay nên hắn muốn mang con gái chúng ta đi, nói là tặng cho bang chủ, huhu.
Ba người thay nhau an ủi một lúc, mới rời đi, trên đường, Tần Trạch nói.
- Ài Long Thần a, ngươi quá lỗ mãng rồi, nếu tên vừa nãy là võ sư thì bây giờ ngươi không biết còn sống không.
- Tuy nói vậy, nhưng nhìn bọn họ hống hách như vậy, ta không kìm nổi a.
Long Thần cũng biết bản thân quá lỗ mãng, nhưng thật sự hắn không chịu được, hắn không muốn đi qua,mặc kệ bọn họ quỳ ở đó kêu khóc.
- Thôi, chuyện cũng xảy ra rồi, một tháng này cố mà làm nhiệm vụ đi.
Tần Trạch chán nản nói, hắn cũng không biết nói gì hơn, chẳng lẽ bắt Long Thần phải học theo hắn, rõ ràng chuyện này là không thể.
- Nhưng khi nào mới gom đủ ba ngàn lượng a, đó cũng không phải số tiền nhỏ.
Lưu Nhược Vũ lúc này xen vào, nàng hiện tại chỉ lo lắng một tháng sau, nếu ba người không đủ tiền, Tần Trạch sẽ không nộp nàng cho mấy tên đó chứ.
- Mỗi người chúng ta tự nhận nhiệm vụ, chia ra làm, ta có chút mánh khoé, các ngươi có muốn nghe không.
Tần Trạch thần bí nói.
- Ồ, nói nghe thử.
Lưu Nhược Vũ hào hứng, chỉ cần kiếm được nhiều tiền là nàg đều rất hào hứng.
Đợi hai người lại gần, Tần Trạch nhỏ giọng nói.
- Nhớ kĩ, khi nhận nhiệm vụ, cứ chọn lấy nhiệm vụ g·iết người mà làm, như thế, chúng ta không chỉ có phần thưởng mà còn có thêm tiền trên người chúng nữa, như vậy, trong vòng một tháng, ta không tin chúng ta không gom đủ ba ngàn lượng.
Nghe Tần Trạch nói vậy, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ run một cái, tên này đủ hung ác, vậy mà nhắm vào người mà đánh chủ ý, phải biết, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ chưa từng g·iết người, căn bản chưa nghĩ đến việc này.
- Việc này có phải hơi..
Long Thần ấp úng nói, hắn cảm thấy, suốt một tháng liên tiếp g·iết người, hắn không chịu nổi, chỉ sợ ám ảnh cả đời mất.
- Hừ, các ngươi nghĩ kiếm ba ngàn lượng dễ vậy sao, nếu không làm chuyện này thì các ngươi định làm gì để góp đủ ba ngàn lượng, hay là các ngươi muốn đợi một tháng sau, cả ba đều bị Hắc Sa Bang xử lý.
Tần Trạch doạ nạt nói, thấy hai người còn chần chừ, Tần Trạch tức giận nói.
- Có phải các ngươi sợ không, yên tâm, chúng ta chỉ g·iết kẻ cùng hung cực ác mà thôi, không cần gánh nặng tâm lí.