Chương 54: Tuyết Ảnh
- Đợi ngươi thương thế hồi phục thì chúng ta đi.
Long Thần nói, hắn cũng không muốn lúc đi trên đường, Tần Trạch lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chi ít ở đây còn có dược sư, trên đường đi thì thật không có gì đảm bảo.
Tần Trạch không nói gì, theo tiến độ bình thường, hắn cần hai ngày mới hồi phục lại, tức là hết một ngày nữa, bọn họ mới có thể lên đường tới Linh Thành.
- Ngươi về nhà Lưu Nhược Vũ trước đi, ta cùng nàng sẽ đi làm thêm một nhiệm vụ nữa, kiếm chút tiền, để khi đến Linh Thành, chíng ta còn có chút vốn liếng.
- Ừm, vậy ta về nhà đợi các ngươi.
Tần Trạch đồng ý, Long Thần càng chăm chú làm nhiệm vụ, hắn càng vui mừng, như vậy mới có thể tiến triển nhanh chóng.
Nhà Lưu Nhược Vũ không lớn lắm, dù sao cũng chỉ có mình nàng ở nên cũng bình thường, nhưng Tần Trạch cùng Long Thần đến làm cho căn nhà trở nên nhỏ đi.
Vừa đẩy cửa bước vào, Tần Trạch ngay lập tức nhận thấy có chỗ không đúng, thần niệm ngay lập tức phóng ra, quanh thân hắn phát ra một luồng khí thế, bụi đất trên nền nhà bị thổi bay ra tứ phía.
- Tiền bối chậm đã, chúng ta không phải là địch.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, Tần Trạch ngẩng đầu nhìn lên, một tên hắc y nhân nấp trên mái nhà, thấy Tần Trạch nhìn lên, vội vàng nhảy xuống.
Tần Trạch nhìn ra, đây là một vị nữ tử trẻ tuổi, thân hình mảnh mai, ừm, tu vi cũng đã là tông sư tam trọng.
- Ngươi là ai, cớ sao lén lén lút lút.
Tần Trạch nhàn nhạt mà hỏi, với một tên tông sư, hắn căn bản không cần khách khí.
- Tiền bối, ta là người liên lạc của Hoàng Triều, tiền bối muốn truyền tin tức gì thì đưa cho ta, nếu có phần thưởng thì ta sẽ đưa đến cho ngài.
Nàng ta vội vàng giải thích, không vội không được a, nếu chậm chút nói không chừng Tần Trạch một bàn tay quạt đi qua, nàng liền xong xuôi.
Tần Trạch nghe vậy cùng hiểu rồi, tên này là trung gian đây mà, cũng tốt, đỡ mất công hắn tự tìm cách truyền về.
- Ngươi có thể cho ta biết, người như ngươi và ta có bao nhiêu không?
Tần Trạch tò mò, hắn cũng muốn biết, Vạn Chân Hoàng Triều có bao nhiêu gián điệp, nếu mỗi tên đều là đại tông sư như hắn thì phải mất bao nhiêu tài nguyên.
- Cái này ta cũng không biết rõ, trước kia, ta cũng chưa từng tiếp xúc đại tông sư đến đây.
Ừm, Tần Trạch nghi hoặc, không lẽ, hắn là đại tông sư đầu tiên đi làm gián điệp, nếu vậy, không phải rất nguy hiểm sao, dù sao cái gì đầu tiên cũng không tốt.
Không đúng, tên này không biết không có nghĩa người khác không biết a, dù sao nàng tiếp xúc được bao nhiêu người.
- Thôi, kệ đi, ngươi tên gì?
- Ta tên Tần Thiên Tuyết, nếu không ngài có thể gọi ta Tuyết Ảnh.
- Tốt, Tuyết Ảnh, ngươi hôm nay đến đây có gì không.
Tuyết Ảnh do dự một chút, xấu hổ nói.
- Khụ, tiền bối có chỗ không biết, ta đến đây cũng chỉ nhận biết ngài một cái thôi.
Tần Trạch không biết nói gì, xem ra nàng này cũng có phần hành động theo cảm tính a.
- Được rồi, nếu không có chuyện gì thì rút lui trước đi.
Tần Trạch một mặt xua đuổi nói, hắn cũng không có chuyện gì cần nói, nên tốt nhất là không gặp người.
Tuyết Ảnh nghe vậy, gật gật đầu, nhảy vài cái, nàng biến mất khỏi nhà của Lưu Nhược Vũ.
Ài, Tần Trạch thở dài, xem ra vẫn là bị giá·m s·át, hắn biết Tuyết sẽ vẫn luôn theo đuôi hắn, nêu không làm sao biết được vị trí của hắn.
Thôi, kệ đi, dù sao cũng là làm việc cho người khác, chịu chút khống chế không tính là gì.
Tần Trạch móc đan dược ra, tiếp tục tu luyện, phải nói có đan dược, tốc độ tu luyện khác hẳn, chưa bao lâu mà hắn đã cảm giác được chân khí cùng thần niệm tăng lên một mảng lớn, theo đà này thì chắc khoảng một năm sau là lại có thể đột phá đại tông sư nhị trọng.
Không sai, là một năm, tốc độ như vậy không tính là chậm nữa, phải biết, nếu không có đan dược, Tần Trạch phán đoán ít nhất phải hơn hai năm hắn mới đột phá nhị trọng, từ đó, ta có thể thấy rằng, đan dược quan trọng như thế nào.
Hai ngày sau, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ trở về, hai người đã làm xong nhiệm vụ, cũng như nhận được hơn hai trăm lượng hoàng kim, chỗ này đã không tính là ít.
Ba người thương lượng một chút, quyết định đi ngay trong ngày, không chậm trễ thời gian nữa.
Khoảng cách Tiểu Linh Thành cùng Linh Thành không xa lắm, chỉ cần đi hai ngày đường là đến, tuy nói vậy, nhưng với võ sư hoặc tu sĩ cấp cao thì không cần lâu như vậy.
Ba người vừa đi vừa nghỉ nên tốc độ không nhanh, hơn nữa thì thoảng lại thay nhau đối chiến nên lại càng tốn thời gian hơn.
Đi được cỡ nửa đường, Tần Trạch đột nhiên nghe thấy âm thanh thi thoảng phía xa truyền đến, hắn nhìn qua Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ, thấy hai người bình thường, xem ra là cơ thể hắn đã bị chân khí cùng thần niệm lặng lẽ tôi luyện qua, nên n·hạy c·ảm hơn người bình thường.
Xem ra sắp có chuyện hay để xem, nghĩ vậy, Tần Trạch cũng làm như không biết gì, sôi nổi thảo luận cùng hai người.
Một lúc sau, khi ba người đang hưng phấn, đột nhiên một thanh âm chói tai vang lên.
- Haha, các ngươi đi qua đây, liệu có phải đi nhầm đường.
Lúc này ba người Tần Trạch mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn một đại hán đứng trên một thân cây lớn, trên vai vác đại chùy, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, tạo một áp lực không nhỏ.
- Bằng hữu, không biết lời này có ý gì?
Long Thần nghi hoặc hỏi.
- Ý gì, haha, các huynh đệ, hắn hỏi chúng ta có ý gì kìa.
Đại hán cười lớn một tiếng, kêu lên, theo đó là vài thân ảnh từ trong bụi cây nhảy ra, bao vây lấy ba người Tần Trạch.
Lúc này Long Thần cũng biết rằng bọn họ b·ị c·ướp để ý đến, nhìn một đống người trước mặt, hắn trấn định lại, nói.
- Tốt, ta hiểu ý các ngươi, ta cho các ngươi là được chứ gì.
Hắn xốc túi, từ đó rơi ra hơn năm mươi lượng hoàng kim, thấy vậy, bọn c·ướp ngay lập tức sáng lên, không những không tha mà còn kiêu căng nói.
- Hừ, chút ít này không đủ chúng ta nhét kẽ răng, mau nôn ra hết, chúng ta cho con đường sống.
Lí Mục giận dữ, hắn nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói.
- Các ngươi đừng khinh người quá đáng, chúng ta đã tỏ thiện ý rồi mà các ngươi lại lấn thêm, đừng tưởng các ngươi lợi hại cỡ nào.
Nói xong, hắn vận khí, thân hắn ngay lập tức biến đỏ, Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ thấy vậy cũng làm theo.
Đại hán kì quái nhìn Long Thần một chút, hắn bỗng cười lên, theo sau đó là tiếng cười càn rỡ của bọn c·ướp, chỉ thấy tên đại hán kia nói.
- Haha, là võ giả kìa các huynh đệ, haha, chúng ta sợ quá, các huynh đệ còn không mau cho võ giả đại nhân thấy thành ý.
Dứt lời, đám người cùng một lúc vận khí, tất cả đều là võ giả, hơn nữa còn là tam, tứ trọng trở lên, riêng tên đại hán kia không vận khí, Tần Trạch thử đưa thần niệm qua dò xét.
Tốt lắm, quả nhiên là võ sư, tuy chỉ là võ sư nhất trọng nhưng cũng là võ sư a, hắn không hiểu tại sao một tên võ sư mà cầm đầu một đám võ giả đi ăn c·ướp như vậy.
Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ lúc này đã choáng váng, không ngờ lại gặp tình cảnh như vậy, từ lúc nào mà đám c·ướp lại có trình độ cao như vậy, không phải hắn nằm mơ chứ.
- Haha, thế nào, võ giả đại nhân, chúng ta có đủ thiện ý hay không.
Long Thần sắc mặt khó coi, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, móc hết tiền trong túi ra, ném trên mặt đất, tên kia cũng không nói nhảm, lấy tiền xong, hắn liếc về phía Tần Trạch cùng Lưu Nhược Vũ.
Hai người thấy thế, ném hết tiền trên người ra, tên đại hán kia rất hài lòng, hắn tán thưởng một tiếng.
- Không sai, các ngươi coi như còn biết nặng nhẹ, ta còn tưởng các ngươi thấy c·hết không sờn chứ, haha, các huynh đệ, rút.
Nói xong, hắn vẫy tay gọi tất cả mọi người rời đi, hắn không tin, dưới áp lực như thế còn có người dám giữ lại, đợi đám c·ướp đi rồi, ba người một mặt chán nản ngồi bệt trên mặt đất.
- Huhu, tiền của ta tích góp bao năm, huhu.
Lưu Nhược Vũ khóc nấc lên, nàng một thân một mình sống mười mấy năm mới có chút tài sản, bây giờ lại mất hết, không sai, lúc nãy áp lực quá lớn, bọn họ không dám mạo hiểm nên nôn ra hết, bây giờ thì đúng là không một xu dính túi.