Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 53: Ba Người Hành Động




Chương 53: Ba Người Hành Động

Gần mười ngày sau, Long Thần nói hắn cảm nhận được điểm cực dương rồi, chỉ cần cố gắng chút là có thể nhóm nội hoả.

Quả nhiên, ngày thứ mười, Long Thần dẫn đầu đột phá võ giả, đến ngày thứ mười hai Lưu Nhược Vũ đột phá.

Tần Trạch nhân cơ hội này bày ra khuôn mặt rầu rĩ, mượn cớ ra ngoài cho khuây khỏa, đến tối trở về, hắn nói mình đã đột phá võ giả, tuy kinh ngạc, nhưng Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ cũng chúc mừng một phen.

Dựa vào tốc độ này, Tần Trạch có thể tạm xác định thiên phú hai người kia khá gần nhau, nhưng kém hơn hắn nhiều, nếu hắn tính không lầm, ít nhất một năm, bọn họ mới có cơ hội đột phá võ sư.

Cùng nhau thương lượng một chút, bọn họ quyết định, ngày mai cùng nhau đi săn con yêu thú kia, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

Nhiệm vụ không khó lắm, cả ba người đều lòng tin mười phần Tần Trạch không cần phải nói, hai người kia đơn thuần là tự tin lấy ba đánh một không thể nào thua.

Khoảng cách trú ẩn của con yêu thú kia không quá xa, chỉ mất nửa ngày đi đường, ba người đã đến gần vị trí.

Long Thần vốn định cả ba cùng lên, nhưng Lưu Nhược Vũ lại ngăn lại.

- Đừng lỗ mãng như vậy, lỡ như nó chạy mất thì sao.

Nói xong, nàng ngay lập phân phó.

- Lát nữa, Tần Trạch, ngươi vòng qua đằng sau địa điểm trú ẩn, ta cùng Long Thần phân chia ra hai bên, tạo thành hình tam giác, chặn nó lại, ta không tin, như vậy còn để nó chạy thoát.

Hai người Tần Trạch thấy có lí, liên tục gật đầu đồng ý.

Tần Trạch đi trước hai người vòng qua đằng sau, Long Thần cũng nhanh chân chạy sang bên phải.

Sau khi đã đến vị trí, ba người ước lượng thời gian, cùng nhau tiến đến, thu nhỏ khoảng cách với nhau lại.

Khi ba người chỉ cách nhau có năm mươi mét, cũng là lúc có thể thấy phía trước có gì.



Chỉ thấy, phía trước bọn họ là một hốc cây to, ít nhất mười người đi vào trong là đủ ở.

Trong hốc cây có một con ếch xanh lớn hơn hai mét, hai mắt lim dim, nằm ngủ trong đó, nhưng chưa hết, bởi trong hốc cây có một hình bóng, hình như cũng đang có một con ếch, kích thước nhỏ hơn con này.

Tuy vậy, ba người Tần Trạch cũng đã sắc mặt khó coi, bọn họ vốn chỉ nghĩ có một con thôi, nên không chuẩn bị nhiều, mỗi người chỉ mang theo một con dao nhỏ, mua bằng tiền của Lưu Nhược Vũ.

Nếu chỉ là một con thì ba người cùng đ·âm c·hết là dễ dàng, nhưng hai con thì khó nói.

Thấy hai con ếch đang ngủ, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ tụ tập lại chỗ Tần Trạch, bởi Tần Trạch ở phía sau hốc cây, khó bị phát hiện.

- Làm sao đây, có tận hai con yêu thú, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì đều là nhất giai.

Tần Trạch hoang mang hỏi.

- Không sao, ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta vẫn có thể thắng, chỉ cần một người cầm cự con kia một lúc, hai người còn lại đánh g·iết một con xong, sẽ đến hỗ trợ.

Long Thần trấn an nói.

- Vậy ai đi cầm chân con kia?

Lưu Nhược Vũ xen vào nói.

- Tất nhiên là ta đi, ta thực lực mạnh hơn các ngươi, nên ta đi là hợp lí nhất.

Long Thần nói, hắn đột phá trước hai người nên coi như có tư cách nói hắn mạnh hơn, Tần Trạch cũng không phản bác.

- Để ta đi đi, các ngươi thực lực mạnh, sẽ nhanh chóng giải quyết một con, sau đó ba chúng ta chém c·hết con còn lại.

Tần Trạch nhẹ nhàng nói, hắn muốn nhân cơ hội này thể hiện sự yếu đuối của bản thân, từ đó tăng lòng tự tin của Long Thần, cộng thêm Tần Trạch hành động trong bóng tối, chẳng mấy chốc, hắn sẽ bị chú ý đến.



Ba người tranh cãi một trận, cuối cùng Tần Trạch kiên quyết đi bằng được, hai người cũng theo ý hắn, dặn dò đủ thứ như đang dặn dò tiểu đệ ra ngoài cần cẩn thận vậy.

Tần Trạch nhanh chóng lượn qua trước mặt con ếch xanh, con ếch kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh chóng đuổi theo, mặc cho con còn lại ngủ ở trong hốc cây.

Bên này, ngay khi Tần Trạch cùng con ếch chạy đi, Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ rón rén đến bên hốc cây, nhìn con ếch trong đó, hai người gật đầu một cái, nhảy vào trong, dao trong tay đâm thẳng vào người nó.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu không đủ, hai người chỉ đâm trúng đùi của con ếch, nó tỉnh lại ngay lập tức, hai chân đạp mạnh một cái đạo bay hai người.

Kêu lên một tiếng, con ếch hai mắt hung quang nhảy đến cạnh Long Thần, há miệng định nuốt chửng hắn.

Long Thần thấy vậy, nhanh chóng lăn qua một bên, tránh được miệng ếch.

Lưu Nhược Vũ tuy hơi đau, nhưng nhân cơ hội này cũng nhanh chóng chạy đến đâm một dao vào sau lưng ếch, nàng không vội không được, Tần Trạch còn đang bị con ếch khác truy đuổi đây.

Nhưng éo le thay, dao chỉ đâm trúng đốt xương của sống của con ếch, tuy nó đau kêu lên thảm thiết, nhưng với lực của Lưu Nhược Vũ thì không thể làm trọng thương nó được.

Long Thần cũng trong lúc này chạy đến, dao trong tay đang định đâm vào bụng nó, nhưng bị nó phản kháng vùng vẫy đạp bay cả Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ.

Hai người rơi xuống đất, toàn thân ê ẩm, nhưng con ếch cũng không khá bao nhiêu, nó toàn thân nhảy lên nhảy xuống, không ngừng kêu la.

Hai người nhanh chóng đứng dậy, vốn định trốn ra xa, nhưng thấy có vẻ con ếch không được ổn định lắm, nên quyết định làm liều.

Cả hai nhanh chóng áp sát con ếch, dao đâm loạn xạ lên người nó, không biết đâm bao nhiêu dao, nó yếu dần, ngã xuống đất, chân thi thoảng co giật vài cái.

Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ thấy vậy, thở dài một tiếng, không chần chừ, cả hai cầm dao lên, nhanh chóng lần theo hướng Tần Trạch chạy, đuổi theo.

Tần Trạch bên này thì nhẹ nhõm, hắn không cần quá nhiều sức lực, nhẹ nhàng bước đi, mặc kệ con ếch phía sau, dẫn nó đi vòng vòng, lúc nó định từ bỏ thì Tần Trạch chạy lại, vỗ cho nó mấy bàn tay, thế là nộ khí nổi lên, lại đuổi theo Tần Trạch.

Nghe thấy động tĩnh phía xa yên dần, Tần Trạch biết là đến lúc giả vờ một chút.



Hắn lăn qua lăn lại trên bụi đất, khiến cho toàn thân bẩn thỉu, trên tay, Tần Trạch tiện tay rạch vài v·ết t·hương, cho máu chảy ra một chút.

Tần Trạch chạy lên đón đỡ con ếch, nhận vài cái đạp của nó, cũng lưu trên người nó vài v·ết t·hương nhỏ.

Đợi Long Thần cùng Lưu Nhược Vũ sắp lại gần, Tần Trạch phóng đến chỗ ếch xanh, nhảy lên một cái, tạo thế định đâm dao vào đầu nó, nhưng lại do mệt mỏi, bị nó húc một cái, bay ngược ra ngoài.

Đâm liên tiếp mấy gốc cây, Tần Trạch ngã xụ xuống, b·ất t·ỉnh.

Long Thần hai người thấy thế, hoảng hốt, chạy vội đến đỡ lấy Tần Trạch, thấy hắn chỉ là b·ất t·ỉnh, thở dài một hơi nhẹ nhõm, đặt Tần Trạch nằm bên xuống, cả hai mắt đỏ thẫm, lao đến chỗ con ếch.

Con ếch đang nghi hoặc tại sao Tần Trạch lại bị nó đạp bay thì thấy hai tên khác lao đến, hai mắt như phun ra sát khí, vừa nãy chạy mấy vòng nên toàn thân nó mềm nhũn, không kịp phản ứng.

Long Thần hai người không tốn nhiều sức, dễ dàng chém g·iết con ếch, chưa thoả mãn, con ếch bị hai người băm thây ra thành từng mảnh.

Tiểu Linh Thành, đêm tối.

- Ài, hắn vẫn chưa tỉnh lại sao?

Thanh âm Lưu Nhược Vũ than nhỏ vang lên, nàng cùng Long Thần chiều nay cùng nhau đưa Tần Trạch về nhà nàng, vốn tưởng hắn sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng không ngờ lại lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại.

- Không trách được, hôm qua hắn mới đột phá, chưa ổn định lại đã phải dùng nhiều tinh khí nên như vậy là bình thường.

Long Thần thở dài, hắn cũng rất lo lắng, dù sao Tần Trạch cũng là người đầu tiên hắn quen biết ở thế giới này.

Thật ra Tần Trạch vốn không b·ất t·ỉnh, hắn len lén đút một viên đan dược vào miệng, từ từ tu luyện.

Ngày hôm sau, Tần Trạch tỉnh lại, hắn nói rằng, sau một đêm nghỉ ngơi, hồi phục cũng đã sáu, bảy phần rồi, nên hai người không cần phải lo lắng.

Cả ba người họ đến Luyện Huyết Đường báo cáo một tiếng, cuối cùng cũng coi như tự do.

Trước cửa Luyện Huyết Đường, ba người vừa đi vừa nói.

- Chúng ta khi nào đi Linh thành a.

Tần Trạch mở miệng hỏi, ba người bọn họ đã định là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đến Linh Thành, dù sao ở nơi này nhỏ quá, không có gì vui.