Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 52:Long Thần Cùng Lưu Nhược Vũ




Chương 52:Long Thần Cùng Lưu Nhược Vũ

Nghe vậy, thanh niên kia hiểu rồi, xem ra tên này cũng giống như mình, lần đầu đến đây, không tìm được người nên sắp c·hết đói đây mà.

Nhìn Tần Trạch vừa lảm nhảm vừa khóc, hắn bất giác nghĩ đến bản thân sau này, liệu mình cũng sẽ như này sao, cũng sẽ c·hết dần c·hết mòn trong khu rừng này sao.

Nghĩ vậy, hắn bất giác xúc động lên, hai mắt đỏ lên, nước mắt cũng không nhịn được trào ra.

Tần Trạch kì quái, sao lại khóc rồi, không phải nên hỏi han chút gì sao, thấy tên kia còn đang xúc động, Tần Trạch giả vờ yếu ớt dặn dò.

- Nhớ kĩ, chỉ còn hướng kia là ta chưa tìm kiếm qua, những hướng khác không có gì ngoài rừng cả.

Tần Trạch run rẩy chỉ tay về hướng toà thành kia, sau đó ngất đi.

Tên thanh niên kia thấy vậy, trong lòng hoảng đến một nhóm, nhanh tay vác Tần Trạch lên trên vai, chạy thẳng về hướng Tần Trạch vừa chỉ.

Hắn không biết hướng này có đúng hay không, nhưng phải chạy, chạy thật nhanh, nếu không người trên vai mình sẽ c·hết.

Chạy liên tục gần nửa ngày, hắn cũng đã kiệt sức, chân hắn cố lê từng bước từng bước đi đến, hắn không dám dừng lại, dù miệng đã khát khô, mắt đã hoa đi, đầu óc cũng không còn tỉnh táo.

Tần Trạch len lén liếc tên này một chút, hắn cảm thấy bản thân có phải hay không diễn quá đà, mà thôi kệ, dù sao cũng chỉ là quân cờ của hắn thôi.

Tần Trạch dự định trợ giúp tên này tiến vào trung tầng của Bách Bộ Hoàng Triều, sau đó hắn đi theo thu lấy tin tức, không sai, chính là trung tầng, cao tầng quá nguy hiểm, Tần Trạch cũng không ngu đến nỗi tự lao đầu vào.

Bịch!

Rốt cuộc, tên thanh niên kia ngã xuống, Tần Trạch xũng theo đó mà văng trên mặt đất, nhưng Tần Trạch lại không dám động đậy, bởi có một thiếu nữ đang hướng đến bên này.

Khi nhìn thấy thảm trạng của Tần Trạch hai người, nàng hốt hoảng lên, chạy đi gọi người, sau đó kéo hai người vào trong toà thành gần đó.

Một ngày sau, tên thanh niên kia tỉnh lại, hắn mơ hồ một chút, không biết bản thân lại đang ở đâu, nhìn xang bên cạnh, Tần Trạch thì đang nằm bất động.

Thấy tên này tỉnh, Tần Trạch giả bộ ho khụ khụ tỉnh lại, thần sắc hắn cũng biểu hiện tốt hơn một chút, để chứng tỏ rằng thuốc là có tác dụng.

- Ồ, ngươi tỉnh rồi, không biết ngươi tên là gì.

Thanh niên kia thấy Tần Trạch tỉnh thì vội vàng giúp hắn ngồi dậy, nhanh miệng hỏi.

- Ta tên Tần Trạch, không đúng, ngươi là ai.

Tần Trạch tỏ vẻ cảnh giác, hắn không dùng tên giả, bởi hắn không nổi danh nên không cần che giấu.



- Ta tên Long Thần, người hôm trước gặp ngươi trong rừng kia.

Tần Trạch một bộ hiểu ra, thấy vậy, Long Thần nhanh chóng hỏi.

- Ngươi cũng giống như ta phải không?

Tần Trạch giả bộ kinh ngạc, hỏi lại.

- Giống ngươi cái gì.

- Cái này.

Long Thần móc mảnh giấy ra, lung lay trước mặt Tần Trạch.

- Ngươi.

Tần Trạch kinh ngạc thốt lên, sau đó hắn kinh hỉ hỏi.

- Ngươi cũng giống ta, từ nơi khác đến.

- Ừm, không sai, gặp nhau tức là hữu duyên, chúng ta ở nơi xa lạ này cũng coi thể nương tựa vào nhau.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Long Thần có mấy phần tín nhiệm Tần Trạch thì không được biết, hắn cùng Tần Trạch lôi kéo làm quen một lúc mới chịu buông tha.

Khó khăn dừng Long Thần nói lại, Tần Trạch hỏi.

- Chúng ta đang ở đâu, liệu có nguy hiểm hay không.

- Yên tâm, các ngươi không gặp nguy hiểm, thật không ngờ các ngươi lại là những người luân hồi trở về kia, thật thú vị.

Nói chuyện là một nữ tử xinh đẹp, nàng đẩy cửa bước vào, không hề cố kỵ hai người mà liên tục nói.

- Các ngươi, đã hồi phục chưa, nói cho các ngươi một chuyện, ta là người đã cứu các ngươi đó.

Tần Trạch cùng Long Thần nghe vậy, vội vàng nhảy xuống giường, chắp tay cảm tạ.

- Đa tạ cô nương cứu mạng chúng ta.

- Haha, không sao, không sao, chuyện nhỏ mà thôi.



Nàng khoát tay, tỏ vẻ không thèm để ý, Long Thần thấy nàng khá dễ nói chuyện, nên hỏi.

- Không biết cô nương có thể cho tại hạ biết nơi đây là đâu không.

- Đây là một toà thành nhỏ biên giới của Bách Bộ Hoàng Triều, gọi tạm là Tiểu Linh Thành, bởi các đây không xa chính là Linh Thành, lớn hơn gấp nhiều lần.

Nghe vậy, Long Thần phấn khởi, tốt nhất nên đến nơi rộng lơn hơn a, hắn cả gan hỏi thử.

- Cô nương, tại hạ xin hỏi, Luyện Huyết Đường ở đâu vậy, chúng ta cần đến đó một chuyến.

Nghe vậy, thiếu nữ mắt sáng lên.

- Các ngươi đi tìm công pháp phải không, ta cũng đang dự định đi này, chúng ta có thể đi cùng nhau.

Chuyện này, Long Thần nhìn Tần Trạch một chút, như hỏi ý kiến, Tần Trạch thì một mặt trịnh trọng nói.

- Vậy thì đa tạ cô nương hảo ý, không biết tục danh của cô nương là gì? Tại hạ Tần Trạch, vị bên cạnh là Long Thần.

Nàng kinh ngạc, nào có ai đi lên thì hỏi tên thiếu nữ như vậy chứ, nàng chần chờ một chút, nói.

- Ta tên Lưu Nhược Vũ.

- Vậy đa tạ Lưu cô nương hảo ý, chúng ta nên đi Luyện Huyết Đường trước đi.

Lưu Nhược Vũ cũng không chần chừ, nàng gật đầu đồng ý, dẫn theo hai người Tần Trạch đi đến Luyện Huyết Đường, nơi này cũng không khác mấy Luyện Huyết Đường ở các nơi khác.

Ba người được dẫn lên tầng ba, nơi đó không khác lúc trước Tần Trạch thấy là mấy, vẫn là một vị lão giả cùng một quả cầu thủy tinh.

- Bái kiến tiền bối.

Ba người cùng nhau hành lễ với vị lão giả kia, trong lúc bí ẩn, Tần Trạch nhẹ phóng một tia thần niệm quét qua lão giả, Tần Trạch kinh ngạc, không ngờ là võ sư đỉnh phong.

Quả nhiên là Luyện Huyết Đường, một toà thành nhỏ mà phái một võ sư đỉnh phong đến trấn giữ.

- Các ngươi đến là muốn lấy công pháp phải không, quy củ Luyện Huyết Đường các ngươi biết rồi phải không.

- Chúng vãn bối minh bạch.

Tần Trạch ba người lại khom người hành lễ lần nữa.



- Tốt, các ngươi muốn tự làm nhiệm vụ, hay làm theo nhóm.

Ba người bàn bạc một chút, quyết định làm chung, Long Thần tiến lên nói với lão giả.

- Hồi tiền bối, chúng ta muốn làm chung.

Lão giả gật đầu, bảo ba người tiến lên đặt tay lên quả cầu thủy tinh, ba người làm theo, một ánh sáng chói lóa sáng lên, lão giả nói.

- Các ngươi vận khí tốt, nhiệm vụ khá đơn giản với ba người các ngươi.

Nói xong, lão nhân ném cho ba người mỗi người một quyển sách cùng một tờ giấy.

- Thời hạn một tháng, hi vọng ta sẽ còn gặp ba người các ngươi.

- Chúng vãn bối cáo từ.

Ba người lại từ biệt lão giả một tiếng, cùng nhau rời đi.

Ra khỏi Luyện Huyết Đường, Lưu Nhược Vũ mời hai người đi ăn một bữa, nàng dẫn hai người đến một quán ăn nhỏ.

Ngồi vào bàn, Lưu Nhược Vũ lên tiếng trước,

- Tốt, chúng ta cũng coi như là bằng hữu, có gì giúp đỡ nhau.

Hai người Tần Trạch hưởng ứng, nói thật, có một thổ dân như Lưu Nhược Vũ đi cùng, hai người không lo thiếu kiến thức cơ bản về thế giới này rồi.

- Tiếp theo nên làm sao a.

Long Thần hỏi, nhiệm vụ của bọn họ không khó lắm, g·iết một con yêu thú nhất giai sơ kì, thực lực yếu nhất chủng loại kia, miễn cưỡng đạt tới luyện huyết nhất trọng, trong ba người chỉ cần một người đột phá luyện huyết là có thể nhẹ nhõm hoàn thành.

- Tất nhiên là tu luyện, ta không tin một tháng mà không ai đột phá.

Tần Trạch mở miệng nói, hai người Long Thần kinh ngạc nhìn lại.

- Ngươi nói đơn giản quá, tưởng rằng ai cũng có thể tu luyện hay sao.

Ừm, Tần Trạch đột nhiên nhớ đến, thiên phú hắn không sai nha,cho nên không coi chuyện nhóm nội hoả ra gì, nhưng những người khác lại không như vậy a, bọn họ lo sợ một thứ bí ẩn, trước kia chưa từng tiếp xúc, nên lo lắng cũng bình thường.

- Ài, được rồi, lo lắng làm gì, cứ tu luyện thử đi, biết đâu lại thành công.

Nghe Tần Trạch nói kiểu vậy, tuy hai người Long Thần còn chút lo sợ, nhưng cũng coi như góp được chút tự tin.

Về đến nhà Lưu Nhược Vũ, ba người cùng nhau đồng thời xếp bằng tu luyện, ngồi suốt một đêm, nhưng không ai có dấu hiệu tìm ra nội hoả.

Tần Trạch thì không tu luyện hắn cần tìm một lí do chạy ra ngoài mới được, nhân cơ hội đó, cơ duyên xảo hợp đột phá luyện huyết cảnh, bởi vì hắn không có huyết khí nên khi giả vờ đột phá khó tránh khỏi bị lộ