Chương 51: Bách Bộ Hoàng Triều
Tần Trạch thở dài một tiếng, cố nhét cái túi trữ vật kia cho Ngưu thúc, hắn nói là tặng cho Thanh Thanh, Ngưu thúc mới chịu nhận.
Tần Trạch về nhà, dọn hết đồ đạc hắn có vào trong giới chỉ, nhanh chân chạy đến Vạn Bảo Lâu.
Lần này, tiếp đãi hắn là một nữ tử, nàng ân cần mời hắn vào trong, rồi hỏi.
- Không biết khách quan muốn mua đồ, hay là bán đồ.
Không sai, Vạn Bảo Lâu không chỉ bán, họ cũng mua đồ của khách hàng, có thể nói bảo vật trong Vạn Bảo Lâu, nhưng chưa chắc là của Vạn Bảo Lâu.
Tần Trạch cũng không có ý mua, lần này hắn muốn đổi cây quạt đoạt được lần trước kia, lấy một thanh đao, hiện nay, hắn đã đột phá đại tông sư, cũng nên tìm một thanh Huyền cấp binh khí thích hợp.
- Tại hạ cũng không hông dài dòng, hôm nay tại hạ muốn đổi binh khí, liệu có được hay không.
Tần Trạch khiêm tốn hỏi.
- Tất nhiên là được, khách quan ngài có thể cho ta xem binh khí ngài mang đến đổi được không, chúng ta cần xác định chút.
Nghe vậy, Tần Trạch cũng hiểu, tất nhiên là lo hắn mang đồ giả đến đây mà, hắn cũng không cố kỵ, móc cây quạt ra, đưa cho nàng, do ở chỗ đông người nên Tần Trạch không dùng giới chỉ.
Nữ tử cầm chiếc quạt lên, xem xét kĩ một chút, nàng nói.
- Không sai, quả nhiên là Huyền cấp binh khí, hơn nữa còn là loại cao cấp nhất, cây quạt này ngài có thể đổi bất cứ binh khí Huyền cấp nào tại đây.
Thấy nàng tán thưởng như vậy, Tần Trạch rất hài lòng, quả không hổ là binh khí của một vị tôn giả, tuy không phải Địa cấp nhưng Huyền cấp binh khí khác căn bản không so nổi.
Ngẫm nghĩ một chút, Tần Trạch lại nói.
- Tốt, vậy cây quạt này ta đổi lấy một thanh đao tốt một chút, tiện thể mang cho ta một bộ giáp phòng ngự nữa, cũng là Huyền cấp luôn.
Nữ tử kia nghe vậy, một mặt ý cười, nàng nhanh chóng bảo người mang đồ ra cho Tần Trạch.
Nàng chỉ vào thanh đao, nói.
- Đây là Thanh Long Đao, Huyền cấp binh khí, gần bằng với cây quạt ngài mang đến đổi, nhưng ngài yên tâm, chúng ta sẽ không để ngài chịu thiệt, bộ giáp kia chúng ta sẽ giảm bớt một chút.
Nói đoạn, nàng lại hướng về bộ áo giáp nói.
- Đây là nội giáp, cũng là Huyền cấp, có thể phòng ngự đại tông sư bình thường công kích, còn đại tông sư cầm Huyền cấp binh khí thì không dám chắc.
Tần Trạch nghe vậy, trong lòng hơi do dự một chút, nhưng nghĩ kĩ lại vần đáp ứng mua, hắn hỏi.
- Không biết nội giáp này giá bao nhiêu.
- Không đắt, hai trăm nguyên thạch, nhưng chúng ta giảm cho ngài còn một trăm tám mươi nguyên thạch, thế nào?
- Tốt, ta lấy nó.
Tần Trạch đáp ứng ngay, một chút nguyên thạch này hắn cũng không để ý, nhưng trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, sao mà tài sản của Ân gia cùng Tiếu gia lại khủng như vậy.
Căn bản là đủ một đại tông sư như hắn dùng, nhưng Tần Trạch lại không biết hai vị lão tổ này hợp tác cả đời, vơ vét biết bao nhiêu người, nên mới có được nhiều nguyên thạch như vậy, còn muốn nhờ vào nhiệm vụ phát tài thì không thể.
Nữ tử kia thấy Tần Trạch dứt khoát như thế, trong lòng thầm vui sướng, thổ hào a, vung nguyên thạch như vung đá.
Giao dịch hoàn tất, Tần Trạch cũng nên lên đường đến Bách Bộ Hoàng Triều.
Vừa ra khỏi Hoàng Đô, Tần Trạch mặc nội giáp trên người, phủ thêm lớp áo ngoài, trông hắn cũng không có gì khác biệt, hắn gật đầu hài lòng.
Thanh Long Đao theo thần niệm của Tần Trạch dẫn dắt, bay đến trước mặt, hắn thử bước lên, tuy chân hơi run một chút nhưng coi như miễn cưỡng đứng trên đao.
Tần Trạch nhìn đôi chân run rẩy của minh, hắn nhíu mày, đột nhiên, linh quang loé lên, Tần Trạch để thanh đao nằm ngang, ngồi xếp bằng trên thân đao, quả nhiên, vững vàng hơn rất nhiều.
Theo thần niệm Tần Trạch điều động, thanh đao từ từ nâng độ cao, bay về phía trước, Tần Trạch tăng dần tốc độ, đến khi thần niệm của hắn suýt thì không khống chế được mới ngừng tăng tốc.
Giữ tốc độ này, Tần Trạch bay về hướng Bách Bộ Hoàng Triều, cảm giác ngự khí phi hành quả nhiên không giống với lúc tông sư dùng chân khí phi hành, vừa không mệt mỏi, vừa tốc độ nhanh.
Chỉ ba ngày sau, Tần Trạch đã đến biên giới Vạn Chân Hoàng Triều, tốc độ này quả là khó tưởng tượng nổi,nếu hắn chỉ dùng chân chạy đi, nói không chừng chi ít cũng phải mười ngày nửa tháng.
Hắn chọn một khu vực rừng núi để xâm nhập, nơi đây tuy có binh lính canh giữ nhưng thực lực yếu kém, căn bản không phát hiện được Tần Trạch.
Vừa vào Bách Bộ Hoàng Triều, Tần Trạch hạ xuống, dùng chân đi bình thường, Tần Trạch nghĩ kĩ rồi, hắn sẽ là một người luân hồi trở về như bao người khác, là một tiểu manh mới, như vậy vấn đề thân phận đã giải quyết.
Ngưng Tần Trạch gặp vấn đề khó, nếu cần động thủ, các biểu hiện cảnh giới sẽ hơi khó chút, võ sư trở lên thì không lo, nhưng võ giả cảnh giới thì hơi khó.
Huyết khí của hắn đã dùng hết, nếu như cần động thủ, hắn lấy đâu ra huyết khí mà chuyển màu da a.
Ừm, đúng, Tần Trạch đột nhiên nhớ đến, máu xủa hắn vẫn đỏ bình thường a, chỉ cần khống chế thần niệm, di chuyển mấu đến dưới da, như vậy da cũng là màu đỏ như thường, chỉ cần điều chỉnh một chút thì sẽ không bị nghi ngờ.
Nhưng khó ở chỗ này, hắn vừa có thần niệm không lâu, khống chế còn chưa thuần thục, làm sao có thể đồng thời khống chế máu trong người a, xem ra cần bỏ chút thời gian rồi.
Mất hai ngày, Tần Trạch phát hiện một toà thành nhỏ, phải nói rất nhỏ, trong thành chỉ có hai tên võ sư, khống chế toàn bộ thành trì.
Tần Trạch quyết định sẽ xuất hiện ở đây, nhưng cần luyện tập khống chế máu đã.
Hắn thử với một giọt trước, từ từ di chuyển giọt máu kia lại gần da, không được quá vội vàng, nếu không máu sẽ chảy ra ngoài, hoặc màu sắc không đều nhau.
Một giọt là quá dễ, Tần Trạch chỉ cần làm một lần là xong, hắn tiếp tục thử với hai giọt, thành công, ba giọt, thành công, mười giọt, hơi khó khăn, hai mươi giọt, thất bại.
Ài, Tần Trạch thở dài, xem ra là dụng tốc bất đạt a, hắn đành tiếp tục kiên nhẫn luyện tập.
Mười ngày sau, Tần Trạch hoàn hảo khống chế máu trong cơ thể, hắn có thể tùy ý biến đỏ bất cứ nơi nào trên cơ thể, vì hắn chỉ làm cho người khác không nghi ngờ thôi, nên chỉ tập trung vào những phần lộ ra ngoài như đầu, cổ, tay, ngoài ra, còn đề phòng như khi b·ị đ·ánh rách áo thì phải ngay lập tức đổi màu vùng lộ ra là xong.
Tần Trạch rất hài lòng, nhưng hắn không vội, hắn cần chờ một người.
Hai ngày trước, Tần Trạch phát hiện sâu trong rừng có một luồng sáng, Tần Trạch không thể nào thấy lạ luồng sáng ấy, không sai, đó là dấu hiệu có người vừa đến Chân Giới.
Chỉ cần Tần Trạch giả bộ như một kẻ vừa đến đây trước hắn mấy ngày, bị lạc trong đây, nhờ có ánh sáng kì lạ mà tìm đến, sau đó đồng hành là xong, hắn không thể giả làm người mới hoàn toàn, hắn cần một người mới đích thực.
Hôm nay, cũng là lúc Tần Trạch nên hành động, hắn cào rách y phục bản thân, vò rối tóc, bôi bùn đất trên người, dùng chân khí đánh tan phần thịt mỡ trên cơ thể, trông hắn y như một tên ăn xin.
Tần Trạch hướng về phía tên đó phải đi đến, tìm một gốc cây to, nằm đợi, trong miệng thi thoảng rên vài tiếng.
Một lúc sau, một tên thanh niên nam tử đi tới, hắn cảnh giác ngó trước ngó sau như thể đang bị ai theo dõi vậy.
Nhưng đột nhiên hắn dừng lại, cảnh giác dòm về phía trước, trong mắt hắn, một tên ăn mày trẻ tuổi, toàn thân gầy gò đang rên, sắp c·hết rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn chạy lên, đỡ tên kia dậy hoang mang không biết làm như thế nào, đúng lúc này, Tần Trạch giả vờ tỉnh lại.
- Ngươi, Ngươi là ai?
Tần Trạch dùng một giọng thều thào, hai mắt hắn khép hờ, lắp bắp nói ra.
Thanh niên kia thấy Tần Trạch còn nói được, nhanh chóng nói.
- Huynh đệ, cố gắng lên, ta không phải người xấu.
- Yên tâm, ta chưa c·hết được.
Ho khụ khụ mấy cái, Tần Trạch lảm nhảm, nước mắt theo đó ứa ra.
- Huhu, đây là đâu a, sao ta lại ở đây, huhu, ta muốn về nhà, cái gì cầu tiên cầu đạo, huhu, ta đều không cần, huhu.