Chương 50: Cơ Duyên
- Haha, các vị thứ lỗi, xem ta mang quà đến cho các vị đây.
Tần Trạch ném tảng đá đến trước mặt mọi người, ha ha nói.
Mọi người nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, vội vàng xum lại.
- Đây là Huyền cấp Ngưng Thần Thạch.
Lí Mục kinh ngạc thốt lên.
- Haha, không sai, lần này chúng ta kiếm lớn.
Tần Trạch nói xong, quay qua Lí Mục hỏi.
- Lí đạo hữu, không biết ta đã đi vào trong đó mấy ngày.
- Hôm nay là ngày thứ mười rồi, chúng ta còn lo lắng Tần đạo hữu không đi ra nữa nên cũng hơi lo lắng.
Tần Trạch nghe vậy, kinh ngạc, hắn chuyển chủ đề, nói.
- Ừm, nếu đã vậy, trước hết chúng ta chia bảo vật đi, tảng Ngưng Thần Thạch này ta lấy bốn phần, có được hay không.
Mọi người đều đồng ý, dù sao không bỏ ra chút công sức nào mà lại thu lợi là quá tốt rồi, không cần đòi hỏi thêm gì nữa.
Vốn Tần Trạch có thể nhét vào trong giới chỉ, một mình độc chiếm, nhưng nghĩ lại, mọi người chi ít cũng quen biết một trận, với lại, một tảng đá mà có thể tăng chút cảm tình cũng tốt.
Đợi mọi người chia xong, Tần Trạch hỏi.
- Không biết chúng ta ra bằng cách nào vậy.
Lí Mục nhanh miêng giải thích.
- Tần đạo hữu không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần yên tâm đợi là được, khi nào đến lúc ra, tự khắc sẽ bị kéo ra ngoài.
Nghe vậy, Tần Trạch cũng yên tâm chút, nếu còn phải tụ lại ở một địa điểm nào đó thì nói không chừng bọn họ thật phải tay trắng ra ngoài.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc lâu, Tần Trạch đột nhiên cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ bắt lấy bản thân, toàn thân không thể động đậy.
Tần Trạch kinh hãi, nhưng hắn chưa kịp phản kháng, đã thấy mắt hoa đi, khi tỉnh lại đã nằm trên quảng trường lúc trước.
Nhìn mọi người la liệt nằm trên mặt đất, Tần Trạch đoán là khi bị kéo ra, khống chế lực lượng không tốt nên bị ngã đây mà.
Hắn cũng không đợi từ biệt Lí Mục bọn người nữa, nhanh chóng lẩn mất.
Lúc này trời cũng đã vào đêm, trên đường đèn sáng rực, người qua lại nhộn nhịp làm Tần Trạch có cảm giác như trong mộng, hắn đến Hoàng Đô khá lâu, nhưng chưa thực sự một lần đi dạo Hoàng Đô cả.
Tần Trạch ghé vào trong một hẻm nhỏ, hắn muốn đi đường tắt về nhà nhanh hơn.
Nhưng đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm dồn đến, toàn thân hắn bị định trụ tại chỗ, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Trong lòng Tần Trạch hoảng đến một nhóm, nhưng hắn cố trấn định, mở miệng hỏi.
- Không biết là vị tiền bối nào, có thể hay không ra gặp mặt một chút.
- Haha, tiểu tử không tệ, vậy mà có thể trấn định như vậy, không sai, không sai.
Một thanh âm quái lạ, mang theo phần tán thưởng truyền đến tai Tần Trạch.
Theo sau đó, từ từ trước mặt Tần Trạch hiện ra một vị lão giả, tuy toàn thân già nua, nhưng hai mắt tinh quang gần như phát sáng.
Tần Trạch hoang mang một chút, hắn không nhận ra ai a, không biết hắn đắc tội ai hay là có chuyện gì khác, tuy vậy, Tần Trạch vẫn hỏi thử.
- Không biết tiền bối là người phương nào? Tìm vãn bối có chuyện gì hay không?
- Haha, không cần lo lắng, lão phu sẽ không gây bất lợi cho ngươi.
Lão giả cười lớn một tiếng, trấn an Tần Trạch một tiếng, sau đó tiếp tục nói.
- Lão phu muốn nhờ ngươi một việc, không biết tiểu hữu có đồng ý hay không.
Tần Trạch nghe vậy, trong lòng căng thẳng một chút, hắn cố gượng cười, nói.
- Tiền bối nói đùa, việc mà tiền bối làm không được thì vãn bối sao có thể làm được, tiền bối vẫn nên tìm người tài năng hơn đi, vãn bối không đảm đương nổi.
Lão giả vẫn không hề có chút lay động, chỉ nói.
- Lão phu tìm ngươi, không phải vì ngươi ưu tú, người ưu tú hơn ngươi trong Hoàng Đô cũng không phải không có, nhưng lão phu vẫn chọn ngươi, cũng có nghĩa là lão phu cảm thấy ngươi thích hợp.
Tần Trạch không nói nên lời, nói như vậy có nghĩa rằng hắn bị chọn không phải là một sự ngẫu nhiên, rõ ràng lão giả này đã chọn lọc trước rồi.
Hắn thầm than trong lòng, nhưng cũng đành chấp nhận, hỏi thử.
- Ài, được rồi, không biết tiền bối muốn vãn bối đi làm việc gì?
Lão giả trông có vẻ hài lòng, hắn gật gù đầu, ôn hoà nói.
- Yên tâm, lão phu không bắt ngươi đi chịu c·hết đâu, ngươi chỉ cần lẻn vào Bách Bộ Hoàng Triều, nghe ngón tin tức, gửi về là được, mặc kệ ngươi lấy được tin tức gì, lão phu cũng ban thưởng cho ngươi tài nguyên tu luyện đến đại tông sư đỉnh phong, thế nào?
Tần Trạch nhíu mày, nói thật, hắn động lòng, chỉ cần gửi tin tức về là có thể nhận đống tài nguyên khổng lồ này, giảm hắn rất nhiều thời gian, công sức.
- Tiền bối cho vãn bối hỏi, nếu như thu thập được tin tức quan trọng, liệu có thể nhận thêm phần thưởng hay không?
Tần Trạch hỏi thử, hắn không tin lão giả này sẽ lãng phí tài nguyên chỉ để nhận mấy tin tức vớ vẩn.
- Haha, thông minh, tất nhiên không chỉ vậy, nếu như tin tức có giá trị, đương nhiên sẽ được nhận thưởng thêm, giá trị phần thưởng phụ thuộc vào giá trị tin tức ngươi truyền về, yên tâm, lão phu không đến nỗi ăn quỵt chút phần thưởng đó.
Tần Trạch nghe vậy, yên lòng, hắn suy tính một chút, đi du lịch nơi khác chút cũng không sao, với lại truyền vài tin tức trở về là có thưởng, vừa nghe đã hấp dẫn.
- Tốt, tiền bối, ta đáp ứng, không biết tiếp theo vãn bối nên làm thế nào?
Tần Trạch chắp tay nói.
Lão giả ném cho Tần Trạch một cái túi trữ vật nhỏ, nói.
- Đây là tài nguyên lão phu đáp ứng ngươi, tiếp theo khi nào đi Bác Bộ Hoàng Triều thì tùy ngươi, đến khi đó tự có người liên hệ ngươi.
Dứt lời, lão giả tan biến vào trong màn đêm, Tần Trạch ngây ra một lúc, hắn nhanh chóng hồi thần lại gọi thử vài tiếng nhưng không thấy trả lời, thở nhẹ một cái, nhanh chân chạy về nhà.
Đến nhà, Tần Trạch đóng cửa lại, chạy vào phòng, dùng thần niệm đảo qua túi trữ vật một cái, xác nhận không có nguy hiểm về sau, hắn kéo hết đồ trong đó ra.
Ầm!
Một đống đồ lỉnh kỉnh rơi xuống mặt đất, chủ yếu là đan dược, dùng cho đại tông sư thì tất nhiên là Huyền cấp đan dược, hắn mở xem từng chút một, nhưng đại đa số đều là cùng loại đan dược, tuy hơi thất vọng nhưng Tần Trạch cũng không quan tâm, dù sao cũng là hắn thu lợi.
Nuốt thử một viên đan dược, Tần Trạch cảm thấy Hoàng cấp đan dược căn bản chính là đồ trẻ con, cảm nhận từng biến hoá trong cơ thể, Tần Trạch rất vui mừng, tuy không ngay lập tức đột phá, nhưng vẫn nhanh hơn hắn tự tu luyện.
Suốt một đêm, Tần Trạch mới luyện hoá hoàn toàn dược lực của viên đan dược kia, hắn mở mắt ra, cảm thán năng lực của Huyền cấp đan dược.
Như vậy, xem ra lần này không đi không được rồi, nếm mùi ngon ngọt, Tần Trạch căn bản không muốn bỏ qua lần cơ hội này, dù sao cũng chỉ là thu thập chút tin tức mà thôi.
Đi ra ngoài, hít một luồng không khí trong lành, Tần Trạch hào hứng qua nhà Ngưu thúc chào hỏi một cái.
Ngưu thúc vẫn nhàn nhã như vậy, nằm đong đưa trên một chiếc võng trước cửa nhà, thấy Tần Trạch đi qua, hào hứng lên.
- Ồ, Tần tiểu tử, có hứng sang đây chơi a.
- Haha, chào Ngưu thúc, ta sắp đi xa nên qua chào Ngưu thúc một tiếng.
Nghe vậy, Ngưu thúc kinh ngạc.
- Đi xa sao, cũng tốt, tuổi còn trẻ thì cứ đi, như ta đây, muốn đi cũng không được, ài.
Thở dài một tiếng, Ngưu thúc hiếu kì hỏi.
- Không biết ngươi định đi đâu, có xa lắm không a?
Ngưu thúc có vẻ rất hứng thú với vấn đề này, hiếu kì hỏi.
- Lần này ta muốn đi Bách Bộ Hoàng Triều nhìn một chút.
Nghe vậy, Ngưu thúc sửng sốt một chút, thở dài nói.
- Ài, Bách Bộ Hoàng Triều a, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, đời này ta xem ra không đi được rồi, Tần tiểu tử a, ngươi đi rồi quay về kể cho ta nghe một chút.
- Haha, Ngưu thúc yên tâm, ta sẽ về kể tất cả mọi chuyện ở đó cho Ngưu thúc, bảo đảm ngài sẽ có cảm giác như tự mình đi đến đó luôn.
Tần Trạch một mặt chắc chắn nói, tuy hắn không biết bao giờ trở về, có thể lúc quay về đã không thấy Ngưu thúc nữa, nhưng một lời hứa vẫn nên có.
Có thể sau này, lời hứa này sẽ giúp Tần Trạch nhớ mãi đoạn thời gian ở Hoàng Đô này.