Chương 49: Đại Tông Sư
- Đây là số linh dược còn lại, các vị cứ giữ đi.
Tần Trạch bỏ hết số linh dược còn sót lại ra, cũng còn khoảng năm, sáu cây.
Sau đó hắn đi thẳng vào trong hang động đen tối.
Trong đây tối mịt, không thấy được năm ngón, Tần Trạch chỉ có thể nhờ theo cảm giác mà đi.
Không biết bao lâu, Tần Trạch đã không biết đi được bao xa, xung quanh hắn chỉ một màu đen duy nhất, Tần Trạch lúc này cũng cảm thấy hơi sợ chút.
Hắn cố căng mắt nhìn về phía trước, hình như thấy một chút ánh sáng thì phải, hắn không quan tâm đó là gì, cứ lần theo hướng đó mà đi.
Một lúc sau, Tần Trạch rốt cuộc đến gần ánh sáng hơn, nhưng hắn vẫn không thể xác định được đó là cái gì phát ra.
Không chần chừ, Tần Trạch nhanh chóng bay thẳng đến gần dò xét thử.
Trước mắt Tần Trạch, một tảng đá lớn hơn một mét, đang phát ra những luồng ánh sáng màu đỏ kì dị, thắp sáng cả hang động.
Tần Trạch nhìn chòng chọc vào tảng đá này, trong đầu hắn như muốn nổ tung, nếu không nhầm thì đây chính là Ngưng Thần Thạch, một loại Huyền cấp tài nguyên.
Ngưng Thần Thạch, tên như ý nghĩa, dùng để ngưng tụ thần niệm, đột phá tông sư.
Tần Trạch từng tìm hiểu qua nó, nhưng vì là Huyền cấp tài nguyên, nên hắn chưa từng có ý định dùng nó đột phá đại tông sư, không ngờ nó lại tự đụng đến bản thân mình.
Một khối lớn như vậy, chống đỡ mấy vị tông sư đỉnh phong đột phá không thành vấn đề, cho dù Tần Trạch đang gặp bình cảnh thì cũng không đáng kể.
Tần Trạch vốn định đột phá ngay lập tức, nhưng hắn đột nhiên nhớ mình còn đang trong hang động tối om, không biết có nguy hiểm không.
Hắn dò xét xung quanh phạm vi trăm mét, xác định không có nguy hiểm, hắn quay lại chỗ Ngưng Thần Thạch, xác định lại lần nữa, sau đó dứt khoát ngồi tu luyện ngay trên nó.
Muốn dùng tài nguyên không thể ăn như Ngưng Thần Thạch là khá khó khăn.
Vốn dĩ chỉ cần dùng thần niệm rút năng lượng trong đó ra là xong, nhưng tông sư không có thần niệm, chỉ có thể dùng cách đơn giản nhưng lại khó khăn hơn.
Trước tiên cần phá một góc nhỏ, năng lượng trong đó sẽ trào ra, cần phải nhanh chóng hút lấy luồng năng lượng đó, nếu không sẽ bị tan biến dần, cú như vậy, hút từng chút năng lượng một cho đến khi dùng hết.
Nhưng với một khối Ngưng Thần Thạch lớn như vậy, năng lượng vốn luôn toả ra liên tục, Tần Trạch chỉ cần ngồi lên trên tu luyện là được.
Tần Trạch cảm nhận từng luồng năng lượng nóng bỏng di chuyển trong cơ thể, hắn khẽ điều động chúng đến thức hải của bản thân.
Ngay khi vào thức hải, năng lượng này lập tức tụ lại ý chí của hắn, ngưng tụ thành một sợi thần niệm, cảm nhận sợi thần niệm khác biệt kia, Tần Trạch rất hào hứng, tuy hắn chỉ ngưng tụ một sợi thần niệm, nhưng nó có hiệu quả có nghĩa là hắn có thể đột phá.
Tần Trạch ngay lập tức vận chuyển năng lượng nhanh hơn, tăng tốc độ ngưng tụ thần niệm, nhưng dù hắn đã dùng hết sức, tốc độ vẫn là rất chậm chạp.
Không biết qua bao lâu, Tần Trạch mở mắt lần nữa, ý chí của hắn đã ngưng tụ thành thần niệm gần hết, chỉ còn một sợi cuối cùng là hắn sẽ trở thành đại tông sư.
Nhưng không đơn giản như vậy, khi tia thần niệm cuối cùng hình thành, hắn phải dùng thần niệm gia cố đan điền, mở rộng đan điền ra gấp mấy lần, không mở rộng từ từ như những cảnh giới trước nữa.
Do vậy, Tần Trạch cần tập trung tinh thần, nếu không, thần niệm tán loạn, đan điền sụp đổ, trở thành phế nhân.
Thở phào một hơi, Tần Trạch ngưng tụ tia thần niệm cuối cùng, xong xuôi, hắn điều động một chút thần niệm, dung nhập vào rìa đan điền.
Ngay sau đó, chân khí không ngừng sinh sôi, đẩy vỡ đan điền, nhưng chưa kịp phá hết, thần niệm ngay lập tức thêu dệt lại, tạo thành một đan điền to lớn hơn.
Cảm giác đây là của đại tông sư sao, Tần Trạch thử chuyển chân khí hùng hậu trong cơ thể, điều động thần niệm trong thức hải, quả nhiên, lực lượng chính là diệu như vậy.
Hắn thử phóng thần niệm, ngay lập tức, một luồng cảm giác kì lạ xuất hiện trong đầu Tần Trạch.
Trong vòng bán kính mười mét, Tần Trạch có thể thấy rõ ràng từng hòn đá, cho dù là đang ở trong bóng tối cũng vậy.
Lúc Tần Trạch đang hào hứng, hắn cảm thấy thần niệm phản ứng kì lạ, hình như hướng về thứ gì đó trên người hắn tụ lại thì phải.
Nhìn lại, thần niệm hình như phản ứng với chiếc nhẫn kì lạ trên tay hắn.
Tần Trạch hiếu kì, hắn nâng tay lên, ngắm nghía một chút, hắn nhớ rồi.
Còn nhớ, khi hắn cùng Lâm Ngọc vừa đột phá luyện huyết nhất trọng, đi tìm đối thủ luyện tay, bị một tên tà dị nam tử, dù hai người phản kháng nhưng cũng đánh không lại, bị đ·ánh b·ất t·ỉnh.
Khi tỉnh dậy, tên kia đ·ã c·hết rất thảm, lục lọi trên người hắn thì Tần Trạch lấy được chút ngân phiếu, võ kỹ cùng chiếc nhẫn kì lạ này.
Vốn hắn tưởng đây chỉ là trang sức bình thường, nhưng không ngờ lại phản ứng với thần niệm của hắn.
Tần Trạch thầm nghĩ, sẽ không phải không gian giới chỉ a, hắn nhớ, khi có thần niệm có thể dùng mấy thứ này, nhưng hậu thiên tu sĩ chủ yếu dùng túi trữ vật là chính.
Không gian giới chỉ thường dùng cho tu sĩ cấp cao, như tiên thiên cảnh trở lên chẳng hạn.
Tần Trạch nhìn chiếc nhẫn một chút, thầm quyết định, hắn nhỏ một giọt máu của mình lên trên nhẫn.
Chỉ thấy chiếc nhẫn hấp thu máu của Tần Trạch, ngay sau đó, ý thức của hắn bị kéo vào một không gian kì lạ.
Xung quanh chỉ có bốn bức tường, hai bên trên dưới cũng vậy, nói tóm lại, Tần Trạch xuất hiện trong một cái hộp, chỉ là cái hộp này vô cùng lớn mà thôi, với thị lực của Tần Trạch, hắn vẫn không biết rộng bao nhiêu.
Tần Trạch cảm thấy lần này lời lớn rồi, một không gian giới chỉ lớn như vậy, hắn có thể mang theo mấy toà nhà đi dạo khắp nơi trên thế giới a, không cần lo chỗ ở nữa.
Nhưng đột nhiên Tần Trạch hoảng lên, bây giờ hắn làm sao ra ngoài a, không lẽ ý thức của hắn sẽ bị nhốt trong này.
Ừm, Tần Trạch thử nghĩ lại cảm giác tiến vào, sau đó làm ngược lại, may thay, khi hắn mở mắt ra thì đã thấy bản thân ở trong cái hang động kia rồi.
Cảm thấy cứ phóng thần niệm như này hơi mệt chút, Tần Trạch muốn thu lại.
Nhưng khi hắn chuẩn bị hành động, thần niệm bắt được một con dơi bay vào vị trí của hắn, khi thần niệm Tần Trạch tập trung vào nó, hắn có thể cảm nhận được thực lực con dơi này,tam giai yêu thú.
Tần Trạch hứng thú, hắn vừa đột phá đại tông sư thì một con yêu thú đến, thôi, coi như thử chút lực lượng vậy.
Khi con dơi chuẩn bị công kích Tần Trạch, hắn nhẹ giơ ngón tay ra, tụ chút chân khí, đâm vào nó.
Không có chút lực phản kháng nào, con yêu thú này bị Tần Trạch đ·âm c·hết tại chỗ.
Chậc chậc, một ngón tay đ·âm c·hết tam giai yêu thú, không hổ đại tông sư chi danh, Tần Trạch gật gù đắc ý, hắn hiện tại cũng xem như cao thủ nha.
Nhìn lại tảng Ngưng Thần Thạch, Tần Trạch nghĩ một chút, vẫn là lấy đi thôi, chi ít cúng bán được chút tiền.
Hắn cạy lấy luôn cả tảng, dùng nó làm vật chiếu sáng, đi trở về, không biết nhóm người Lí Mục có đợi hắn không.
Lại đi tiếp không biết bao lâu, Tần Trạch rốt cuộc thấy được ánh sáng, hắn hưng phấn lên, không biết bản thân mình đã đi vào trong mất bao lâu.
Cạch! Cạch! Cạch!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dần trở nên lớn hơn, Lí Mục mọi người đang ngồi tu luyện, đột nhiên mở mắt, nắm lấy v·ũ k·hí, nhìn chằm chằm vào trong bóng tối.
Một thân ảnh to lớn đi ra, không ai biết đó là thứ gì, mọi người không nghĩ là Tần Trạch vì Tần Trạch thân thể rất cân đối, không dị dạng như thân ảnh này.
Đang lúc căng thẳng, mọi người nghe thấy một thanh âm.
- Ồ, các vị, vẫn còn đang đợi tại hạ nha.
Nghe thấy thanh âm này, mọi người thở phào một cái, xem ra là Tần Trạch, họ còn tưởng là quái vật từ trong hang động đi ra.
- Ài, Tần đạo hữu, ngươi doạ chúng ta một trận a, chúng ta còn tưởng là yêu thú từ trong đi ra nữa chứ.
Lí Mục thở dài nói, mấy ngày nay căng thẳng liên tục, hắn cũng không dám thả lỏng chút nào.