Chương 4: Bình Lạc Thành
Rào !
Một đàn chim vỗ cánh bay khỏi cành cây như thảy đang có gì săn đuổi chúng.
Dưới tán cây là một con đường nhỏ đủ để hai con ngựa đi cạnh nhau.
Xa xa có hai nam một nữ cùng một con bò khá béo tốt đi đến.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc đang đi theo thôn trưởng đến Bình Lạc Thành.
Sáng nay, hai người đến tìm thôn trưởng rồi ba người họ đến một nhà dân cần bán bò và lên đường.
- Thôn trưởng, xin hỏi võ giả nghĩa là gì vậy
Trên đường Tần Trạch hướng về thôn trưởng dò hỏi.
- Võ giả, tên như ý nghĩa là người luyện võ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
- Ồ, vậy ngài có thể nói rõ hơn không tại hạ cũng muốn luyện võ nên muốn tìm hiểu chút.
- Haha, dễ nói, như đã biết thì mọi người đều muốn làm tiên nhân cho nên đi luyện võ, vì trước mắt, luyện võ là con đường duy nhất để thành tiên nhưng muốn đạp vào tiên lộ đâu có dễ dàng, chỉ cần nhìn toàn thôn chỉ có mình ta là võ giả là đủ hiểu.
Tần Trạch nghi hoặc
- Luyện võ thật sự có thể thành tiên sao.
- Đương nhiên, chuyện này ai ai cũng biết.
Thôn trưởng nói với một giọng thản nhiên, thấy thôn trưởng dễ nói chuyện, Tần Trạch hỏi thêm
- Ngài có thể nói rằng luyện võ là như thế nào không.
- Ừm, luyện võ chia làm hai đại cảnh giới hậu thiên và tiên thiên.
Hậu thiên cảnh lại chia làm sáu cảnh giới nhỏ.
Đệ nhất cảnh, luyện huyết cảnh gọi là võ giả.
Đệ nhị cảnh, luyện tinh cảnh gọi là võ sư.
Đệ tam cảnh, luyện khí cảnh gọi là tông sư.
Đệ tứ cảnh, luyện thần cảnh gọi đại tông sư.
Đệ ngũ cảnh, tam hoa tụ đỉnh gọi là tôn giả.
Đệ lục cảnh, ngũ khí triều nguyên gọi là chân nhân.
Vì ta chỉ là luyện huyết cảnh nên ta là võ giả, mặc dù chỉ là cảnh giới thấp nhất nhưng bảo vệ một thôn nhỏ thì dư sài.
Tần Trạch cố gắng ghi nhớ lại nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng nên hỏi.
- Không đúng, nếu hậu thiên có nhiều cảnh giới như vậy tiên thiên cảnh thì sao.
Thôn trưởng liếc mắt nhìn hắn một chút, cái nhìn này làm cho hắn hơi chột dạ.
Chỉ thấy thôn trưởng quay đầu đi rồi mở miệng nói.
- Ta mà biết thì đã không là một thôn trưởng nhỏ như vậy.
Tần Trạch cảm thấy mình đụng chỗ đau của người khác nên chuyển chủ đề.
- Vậy ngài có biết trong Bình Lạc Thành có cường giả nổi danh nào không.
- Cái này không khó chỉ cần nghe ngóng chút là biết, Bình Lạc Thành có thành chủ là nửa bước tông sư, trong thành có ba đại gia tộc, mỗi gia tộc đều có ít nhất một vị võ sư, cộng thêm mấy tiểu gia tộc thì trong thành có chí ít một nửa bước tông sư, tám vị võ sư và hơn hai trăm võ giả.
- Nhiều võ giả như vậy sao, chẳng lẽ đột phá võ sư rất khó,
Tần Trạch kinh ngạc, dù sao nhiều võ giả như vậy mà chỉ có tám vị võ sư cùng một vị nửa bước tông sư trấn áp.
- Tuy đột phá khá khó khăn nhưng đây cũng không là nguyên nhân chính, bởi vì sau khi đột phá võ sư thì bọn họ đều muốn đi nơi rộng lớn hơn, đặc biệt tụ tập nhất là ở Vạn Chân Hoàng Đô, nơi phồn thịnh nhất ở Vạn Chân Hoàng Triều.
- Ừm, Vạn Chân Hoàng Triều lại là chỗ nào vậy.
Tần Trạch lại nghi hoặc, tại sao lại nhảy ra một cái Vạn Chân Hoàng Triều rồi.
- Haha, nơi ta đang đứng là Vạn Chân Hoàng Triều.
- Nếu Vạn Chân Hoàng Triều có thể quản Bình Lạc Thành vậy chẳng phải mạnh hơn rất nhiều hay sao .
- Cái này ta cũng không biết, dù sao ta chỉ quanh quẩn xung quanh Bình Lạc Thành thôi. Hình như nghe tiếng gió đâu đó là ở Hoàng Đô có Tôn giả trấn giữ.
Tần Trạch không khỏi cảm thán, thế giới này quả là rộng khắp a.
Chợt Lâm Ngọc đang đi bên cạnh lên tiếng hỏi.
- Thôn trưởng, ngài có biết Luyện Huyết Đường ở đâu không vậy.
- Ồ, Luyện Huyết Đường nằm ở mọi toà thành, ngay ở Bình Lạc Thành cũng có, nghe nói, Bình Lạc Thành chủ cũng không dám đụng vào.
-Luyện Huyết Đường ở mọi nơi như vậy rốt cuộc có công dụng gì vậy.
- Luyện Huyết Đường, đó là nơi bắt đầu của võ giả, bất kể là ai chỉ cần đi vào Luyện Huyết Đường đều được ban cho cơ sở pháp môn tu luyện, nhưng bắt buộc phải làm cho họ một nhiệm vụ.
- Trên trời sẽ không rớt đĩa bánh, nếu Luyện Huyết Đường trao tặng pháp môn miễn phí là không thể nào thì việc làm cần thực hiện e rằng cửu tử nhất sinh a.
Tần Trạch ngay lập tức ngửi thấy mùi âm mưu, chắc việc cần làm dù không thương thiên hại lý thì cũng tầm cỡ phóng hoả đốt nhà hay cầm tù c·ướp b·óc vậy.
Dẫu sao nghe cái tên Luyện Huyết Đường đã mười phần tà dị rồi.
- Không hẳn là vậy đâu, công việc đó tùy thuộc vào vận khí của mỗi người, nghe nói, trước kia có người nhận được ủy thác là đưa một phong thư đến một vị trí nào đó cả đi và về chỉ mất một ngày, còn có người thì nhận ủy thác là giúp đỡ một gia đình nào đó thu hoạch thực phẩm trong một tháng.
- Nếu có việc dễ thì chắc việc khó cũng không ít a.
- Đương nhiên, việc khó nhất ta từng nghe nói là á·m s·át thiên kiêu của một trong tam đại gia tộc trong Bình Lạc Thành, nhưng ngay ngày hôm sau cả ba gia tộc cùng lúc phái ra một vị võ giả bắt lấy kẻ vừa nhận ủy thác rồi cắt đầu treo lên ngay trước cổng thành.
- Đúng rồi, chẳng lẽ không thể gia nhập vào một gia tộc nào đó rồi nhận pháp môn hay sao.
- Đương nhiên có thể, nhưng gia tộc rắc rối ít người muốn nhúng tay, có gia tộc thì chào giá cao quá nên mọi người không trả nổi, mà lại Luyện Huyết Đường giá cả tùy vào vận khí sau khi xong việc thì lại tự do cho nên Luyện Huyết Đường vẫn luôn được hoan nghênh hơn.
- Nếu vậy chúng ta có thể nhận một pháp môn rồi truyền ra miễn phí cho mọi người a như vậy không phải tạo phúc cho tất cả chúng sinh sao
Tần Trạch vẫn không hiểu cho lắm, rõ ràng chỉ cần có một người lấy được pháp môn thì tất cả mọi người đều có thể bước lên tiên lộ rồi sao phải liều mình bằng vận khí chứ.
- Haha, người trẻ tuổi a, chúng ta là người đâu phải thánh nhân, vì cái gì chỉ mình ta mạo hiểm lấy được pháp môn rồi chia cho người khác chứ, với lại ai mà không muốn trên người một bậc, như ta đây nếu ta truyền pháp môn cho mọi người rồi có người tu luyện mạnh hơn vậy chẳng phải bị đè đầu cưỡi cổ hay sao.
Tần Trạch nghĩ không đúng lắm nhưng chỉ nhẹ đáp.
- Ngài nói đúng, lòng người khó dò, ngay cả bản thân ta cũng không chắc ngày sau có còn suy nghĩ này nữa hay không thì sao dám lên mặt dạy đời người khác chứ.
- Hiểu liền tốt a, chung quy chúng ta chỉ là một phần của thế giới mà thôi chỉ cần làm việc của bản thân là đủ, còn thế giới này tồn tại như thế nào thì không cần quản.
Tần Trạch không nghĩ nhiều nữa dù sao mỗi người mỗi ý kiến khác nhau mình không thể ép họ có cùng suy nghĩ với mình được.
Lâm Ngọc cảm thấy bầu không khí có chút u ám nên lại mở miệng dò hỏi .
- Thôn trưởng, ngài lúc nãy chỉ nói Bình Lạc Thành có tam đại gia tộc, vậy có gia tộc nào nhiều ngài có thể nói rõ hơn không, để chúng ta biết đường mà tránh a.
- Ồ, cái gọi là tam đại gia tộc là bao gồm Bách, Lâm,Thi tam gia tộc, mỗi gia tộc có một vị võ sư và hơn mười võ giả đây chỉ là chúng ta nhìn thấy mà thôi còn thực hư ra sao thì ta không biết.
- Đa tạ thôn trưởng chỉ rõ, bọn ta muốn tạm ở lại trong thành thì không biết có cách nào kiếm sống hay không.
Tần Trạch vội hỏi.
- Cái này hơi khó với người thường nhưng chỉ cần trở thành võ giả là có thể giải quyết dễ dàng.
- Vậy xin ngài chỉ giáo.
Hắng giọng một cái, thôn trưởng từ từ nói
- Trong thành có một khu nhà dành riêng cho người ngoại lai như các người mỗi tháng chỉ cần trả một lượng hoàng kim là được.
- Một lượng hoàng kim, cái này cũng quá cắt cổ đi.
Tần Trạch cùng Lâm Ngọc gần như cùng thốt lên.
- Haha, không đâu, hoàng kim với chúng ta khó kiếm nhưng với võ giả lại khác thậm chí một số võ sư đã không để chúng trong mắt rồi.
- Vậy họ kiếm tiền bằng cách nào a.
Tần Trạch không khỏi thắc mắc.
- Trong Luyện Huyết Đường có một nơi gọi là Nhiệm Vụ Sảnh, tại nơi đó, mọi người có thể ban bố nhiệm vụ cũng như nhận nhiệm vụ, khi làm xong thì quay lại Nhiệm Vụ Sảnh nhận thù lao.
Đúng lúc này ba người cũng đi ra khỏi đoạn đường khuất bởi ngọn đồi, phía trước là một khu vực rộng lớn mọc đầy cỏ xanh mướt Xa xa có hình ảnh của một toà thành hùng vĩ.