Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 48: Cướp




Chương 48: Cướp

- Để Lí đạo hữu thử một chút đi, chúng ta ở ngay đây nên không cần lo lắng.

Tần Trạch đột nhiên mở miệng làm mọi người kinh ngạc một chút, nhưng vẫn đồng ý cho Lí Mục thể hiện.

Tần Trạch thừa biết Lí Mục nghĩ gì, hắn cũng không quản, kệ hắn muốn làm thì cứ làm, chỉ cần tự gánh hậu quả là được.

Lí Mục đưa ánh mắt cảm tạ cho Tần Trạch một cái, sau đó tâoj trung tinh thần chuẩn bị thử xem con mãng xà này thực lực.

Hắn lại gần mãng xà, móc ra một cây kiếm, đâm mạnh một cái vào đầu.

Phập!

Một đao cắm thẳng vào tận trong não của con mãng xà, c·hết ngay lập tức.

Mọi người trầm mặc, một bầu không khí yên lặng toát ra từ xung quanh dồn lại.

Lí Mục chỉ cảm thấy mọi người sau lưng hắn đang cười một cách thoải mái.

Đâu ai ngờ, cứ tưởng là sẽ gặp đại địch, ai ngờ chỉ là hổ giấy, con mãng xà tuy trông lớn đáng sợ, nhưng thực lực căn bản chưa đến tông sư.

Cái này cũng không thể trách mọi người được, tất cả đều là tông sư, không có thần niệm, căn bản không dò xét tu vi của người khác được, nhầm lẫn cũng là chuyện thường.

Tuy vậy, nhưng trừ Lí Mục, mọi người đều cười lớn trong lòng, ngay cả Tần Trạch cũng vậy, hắn cũng không thể ngờ, cái kết lại khôi hài như vậy a.

Lí Mục lúng túng hái lấy cây linh dược, bỏ vào hộp ngọc, đưa cho Tần Trạch, quay lại nói với mọi người.

- Trong chúng ta, Tần đạo hữu cùng Lăng đạo hữu tu vi cao nhất, chíng ta cứ giao tài nguyên thu được cho họ trước, sau khi ra ngoài phân chia sau có được hay không.

Tuy mọi người còn chưa tín nhiệm Tần Trạch, nhưng cũng không ý kiến gì, một tông sư tứ trọng, bốn người gộp lại bắt còn có thể chạy sao.

Tần Trạch không khách khí nhận lấy, hắn cũng không đến nỗi c·ướp chút lợi nhỏ này, với lại bọn họ cũng không phải là địch nhân.

Mọi người tiếp tục tìm kiếm, khoảng năm ngày sau, đã thu hoạch hơn mười cây Hoàng cấp linh dược, tuy gặp vài con yêu thú nhưng cũng không quá khó để xử lí.

Nhưng hôm nay, bọn họ gặp phải một tên tông sư, gặp vốn cũng không sao, mọi người không biết thực lực nhau như thế nào nên có thể bỏ qua, nhưng tên này lại thấy họ động thủ.

Thấy mọi người động thủ, tức là hắn có nắm chắc bắt lại năm người, cho nên mọi người lâm vào khó xử.



Đánh thì đánh không lại, nhưng nếu cứ đồng ý giao hết linh dược cho hắn thì mọi người lại không cam lòng, dù sao mọi người cực khổ như vậy.

Tần Trạch thì không quan tâm lắm, hắn không để tên tông sư kia vào mắt cũng như chút linh dược này hắn cũng không coi trọng.

Vào đây, mục đích chủ yếu của hắn là thử trải nghiệm xông bí cảnh một lần, nếu tìm được Ngũ Sắc Liên thì càng tốt.

- Ha ha, thế nào, các ngươi đã quyết định xong chưa.

Tên kia thấy mọi người không đưa ra quyết định, mất kiên nhẫn hỏi.

- Đạo hữu, tại hạ Lí gia Lí Mục...

Chưa kịp nói xong, tên kia một đao chém xuống đất, bụi bay mù mịt, hắn gần như hét lên.

- Im miệng, bớt báo thế lực, thế lực các ngươi mạnh, không phải các ngươi mạnh, với lại các ngươi c·hết hết thì ai biết ta động thủ.

Sắc mặt mọi người ngay lập tức khó coi, xem ra trong này mà dùng thân phận là ấu trí.

Lí Mục nhẫn nại nộ khí, hoà giải nói.

- Đạo hữu không cần tuyệt tình như thế, dù chúng ta không đánh thắng ngươi nhưng cắn ngươi một miếng là không vấn đề nha.

Tên kia suy tư một chút, nói.

- Hừ, các ngươi nói cũng có lí, nói, các ngươi muốn giao mấy thành.

Lí Mục nhìn mọi người một chút, chắp tay nói.

- Đạo hữu, chúng ta nguyện ý giao bốn thành, ngươi rời đi, như thế nào?

- Haha, bốn thành, các ngươi đuổi ăn xin à, ít nhất bảy thành.

Tên kia cười lên haha, ngay lập tức hét giá trên trời.

Mọi người nghe vậy, ngay lập tức muốn động thủ, Lí Mục ngăn mọi người lại, tiến lên nói.



- Đạo hữu, cho con đường sống đi, đừng muốn cá c·hết lưới rách, ngươi nên biết, tại đây b·ị t·hương ý vị như thế nào.

Tên kia hình như cảm thấy giá quá cao, hắn trầm tư một chút, giơ năm ngón tay ra, nói.

- Nhiều nhất năm thành, không thể nhiều hơn nữa.

- Tốt, đa tạ đạo hữu rộng lượng.

Lí Mục biết đây là hạn cuối của tên kia nên cũng không cố ép giá, hắn hướng về tên kia cảm tạ một tiếng, đến chỗ Tần Trạch lấy một nửa linh dược đưa cho tên kia.

Tên kia nhận lấy linh dược, nhìn Lí Mục một cái, tán thưởng nói.

- Ngươi, coi như biết điều.

Nói xong, hắn quay người lại, rời đi.

Nhìn hắn dần đi xa, mọi người trong lòng chán nản, khó khăn lắm mới thu được chút linh dược, giờ lại b·ị c·ướp một cách oan khuất như vậy.

Không cam lòng thì đúng là có, nhưng thực lực yếu chính là cái tội, nên biết tính sao chứ.

- Ài, kiểu này, không biết chúng ta còn lưu được mấy cọng linh dược ra ngoài đây.

Lí Mục chán nản nói ra, hắn cảm thấy vốn không nên vào đây, nhưng giờ lại hối hận cũng muộn rồi.

Thẩm Thanh Phong một mặt nộ khí nói ra.

- Hừ, đáng lẽ chúng ta nên liều mạng với hắn, ta không tin hắn dám liều lại với chúng ta.

- Ài, giữ được cái mạng là tốt rồi, bây giờ ta chỉ muốn về nhà.

Trần Diệu Yên lại không muốn như vậy, nàng chỉ là một tông sư nhất trọng a, nếu lúc nãy liều mạng thì nàng c·hết đầu tiên không nghi ngờ.

Thấy mọi người sa sút, Tần Trạch lên tiếng.

- Được rồi, đi tiếp thôi, hi vọng vận khí chúng ta khá lên một chút, chi ít cũng phải còn sống mà đi ra ngoài.

Mọi người nghe vậy, cũng thấy có lí, bí cảnh mở ra mười ngày, hiện họ đã qua năm ngày rồi, chỉ cần tìm thấy nơi ẩn nấp thì chẳng phải sẽ an toàn đi ra ngoài sao.

Thấy mọi người lần nữa chấn chỉnh tinh thần, Tần Trạch lại nói thêm.



- Không cần quá lo lắng, ta đã thấy phía trước không xa có một hang động, chúng ta vào trong đó trốn, nhờ Lăng đạo hữu bày trận pháp phòng ngự, là có thể an toàn ra ngoài.

Nghe vậy, mọi người mắt sáng lên, không sai a, trong đội có một trận pháp sư nha, chỉ cần trốn thật kĩ qua năm ngày tiếp theo là có thể ra ngoài rồi.

Tất cả mọi người ngay lập tức hưng phấn lên, theo hướng Tần Trạch chỉ mà tiến về hang động.

Hang động Tần Trạch thấy cúng không quá lớn, rộng chỉ khoảng hai mét, cao gần ba mét, nhưng độ sâu thì không thể đoán được.

Bởi nhìn sâu trong hang động chỉ thấy một màu đen tối om.

Đám người Tần Trạch chỉ chốc lát sau đã đến hang động, mọi người lục tục vào trong, Tần Trạch lên tiếng.

- Tốt, bây giờ nhờ Lăng đạo hữu bày trận pháp phòng ngự ở cửa hang, nếu có thể bày thêm sát trận thì càng tốt, không biết đạo hữu cần bao nhiêu nguyên thạch.

Lăng Ngọc Hoa tính toán một lúc, sau đó một mặt khó xử nói.

- Nhìn kích cỡ hang động này, mỗi trận pháp ta cần một trăm nguyên thạch, theo Tần đạo hữu bày hai trận thì cần hai trăm nguyên thạch, nhưng ta chỉ mang có một trăm nguyên thạch nên.

Nói đến đây, mọi người cũng hiểu, Lăng Ngọc Hoa chỉ có thể bày một trận pháp, Tần Trạch thấy vậy, hắn móc túi nhỏ trong người ra, ném cho Lăng Ngọc Hoa.

- Đây là toàn bộ nguyên thạch ta mang trên mình, tổng cộng hơn hai mươi viên, ngươi cầm đi dùng tạm.

Mấy người còn lai thấy thế cũng nhao nhao góp nguyên thạch cho Lăng Ngọc Hoa, qua một lúc sau cũng tập hợp đủ hai trăm nguyên thạch.

Lăng Ngọc Hoa cũng không chần chừ, nhanh chóng bày trận pháp, chỉ thấy nàng đo đạc, lẩm nhẩm, thi thoảng còn khoa tay múa chân.

Tần Trạch xem ra nàng cần không ít thời gian, hắn hướng về chỗ mọi người dfang ngồi nghỉ nói một tiếng.

- Các vị cứ ở đây, ta đi thăm dò bên trong động xem có nguy hiểm gì không, nhớ lấy, nếu có động tĩnh thì chạy ngay lập tức, còn nếu không có thì cứ ở đây chờ đợi, đừng đi vào trong, kẻo lạc mất.

Lí Mục nghe vậy, lo lắng nói.

- Không cần mạo hiểm như vậy a, chúng ta có thể đợi ở đây đến năm ngày sau mà.

Mọi người nghe vậy cũng thay nhau khuyên bảo, không phải họ lo Tần Trạch mang linh dược trốn, mà sợ Tần Trạch đi rồi, bọn họ lại mất đi một phần sức mạnh không nhỏ, như vậy càng làm họ lo sợ.

Tần Trạch lắc đầu.

- Không được, chúng ta không thể bị động như vậy, tốt nhất vẫn là thăm dò một lần.