Chương 47:Vào Bí Cảnh
Cũng tốt, Tần Trạch cũng muốn cuồng một phen xem sao.
Một tháng sau, Tần Trạch đến quảng trường của Hoàng Đô, nô đây chính là nơi mở cửa vào bí cảnh, nên tụ tập rất đông.
Trùng trùng điệp điệp người chen kín cả quảng trường, khung cảnh hỗn loạn nhìn vào còn tưởng đang c·hiến t·ranh.
Tần Trạch khó khăn lắm cũng không chen vào nổi, nhìn những tên tông sư bay lơ lửng trên đầu, hắn cũng muốn bay lên nhưng lại sợ đắc tội người.
Đột nhiên, hắn thấy phía xa mấy người Lí Mục tụ tập lại một chỗ hình như đang tìm hắn, thở phào một cái, Tần Trạch nhanh chân chạy đến tụ hội.
- Ài, Tần đạo hữu, ngươi chen vào trong đó làm gì, chúng ta có thể bay a.
Vừa đến nơi, Tần Trạch đã nghe tiếng của Lăng Ngọc Hoa.
Tần Trạch chỉ cười nhẹ đáp lại.
- Lăng đạo hữu có điều không biết, lúc trước tại hạ tận mắt thấy một tên tông sư bay trên đầu người khác b·ị c·hém c·hết xong nên hơi ám ảnh tâm lý.
- Haha, Tần đạo hữu là nói đại tiểu thư của phủ Đại tướng quân a, chuyện đó ta cũng nghe qua, yên tâm, mấy nhân vật bối cảnh lớn như thế đứng ngay trung tâm quảng trường, chúng ta không bay qua đó là được.
Thẩm Thanh Phong nói ra.
- Đa tạ Thẩm đạo hữu nhắc nhở.
Tần Trạch cảm tạ một tiếng, lại hỏi.
- Không biết khi nào cái bí cảnh này mới mở a?
- Tần đạo hữu không cần vội, thượng tông đệ tử còn chưa đến mà.
Thẩm Thanh Phong vừa dứt lời, một tiếng xé gió từ trên cao truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, ngay lập tức há hốc mồm.
Chỉ thấy một con hạc, toàn thân trắng muốt, sải cánh rộng lớn, trên thân toả ra áp bức cực mạnh, lượn qua đầu mọi người một vòng, mới hạ xuống trung tâm quảng trường.
Nhìn lại, trên thân hạc lại mang mười mấy tên tu sĩ, đạo bào phấp phới, đứng đầu bởi một vị thanh niên trẻ tuổi, từ thân hắn có thể cảm nhận được vẻ cao ngạo, khinh thường mọi người ở đây.
Nhóm này là Quy Linh Tông đệ tử, đến khảo sát Vạn Chân Hoàng Triều.
Quy Linh Tông nghe nói có tiên thiên toạ trấn, chân nhân trong tông không thiếu, tôn giả thành bầy, xứng đáng hai chữ thượng tông.
Dưới trướng Quy Linh Tông là ba Hoàng Triều, lần lượt là Vạn Chân Hoàng Triều, Bách Bộ Hoàng Triều, Bạch Thân Hoàng Triều.
Chính vì như vậy, đệ tử Quy Linh Tông khi đến mấy Hoàng Triều này sẽ luôn có vẻ cao ngạo như vậy.
Nhìn mấy người kia chào hỏi với hoàng thất, Tần Trạch trong lòng thầm nghĩ, mấy tên này cao ngạo như vậy, không sợ đắc tội người khác sao.
Tuy Vạn Chân Hoàng Triều chỉ là thế lực dưới trướng Quy Linh Tông nhưng so với mấy tên này thì vẫn có thể tiện tay bóp c·hết a, nếu gặp người táo bạo, không phải m·ất m·ạng như chơi sao.
Giao lưu một lúc, đám người kia rốt cuộc cũng mở bí cảnh ra.
Chỉ thấy một đạo quang mang to lớn từ trên trời giáng xuống, theo đó là một tiếng vang lớn truyền ra, không khí xung quanh bị tản ra bốn phía, tạo thành một cơn gió mạnh thổi vào đám người vây xem.
Tần Trạch đám người tuy không bị ảnh hưởng mấy, nhưng vẫn bị gió thổi đến đứng không vững.
Ngay lúc này, quang mang tụ lại thành một viên cầu, nhỏ cỡ nắm tay, nhìn như một mặt trời nhỏ vậy.
Quang mang đột nhiên dâng mở rộng, thành một quả cầu to lớn, Tần Trạch ước tính, ít ra đường kính cũng hơn mười mét.
Lớn đến một điểm nào đó, quả cầu quang mang dừng lại, giữ trang thái ổn định như vậy.
Lúc này, một ông lão bay lên không, cao giọng nói.
- Vạn Chân bí cảnh đã mở, các vị tông sư đều có thể vào.
Nói xong, lão lại bay xuống trung tâm quảng trường, tụ lại cùng mấy vị quyền quý tại đó.
Tần Trạch đám người nhìn viên cầu khổng lồ kia, ngây ra một lúc, nhưng chưa thấy ai đi vào trước nên họ cũng không dám vọng động.
Trong đám người ở trung tâm, có một thanh niên uy phong lầm liệt, trên thân khoác một bộ giáp, hắn thả người bay lên, nói.
- Hừ, một đám nhát gan, nếu không ai dám đi thì ta đi trước một bước vậy.
Nói xong, hắn lao thẳng vào trong quả cầu quang mang, lập tức biến mất, chỉ lưu lại chút rung động trên mặt quả cầu.
Thấy thanh niên kia khinh thường như vậy, trong trung tâm quảng trường cũng nhảy ta mấy người trẻ tuổi lao thẳng vào quả cầu.
Đám đệ tử thượng tông kia cũng hơi sốt ruột, bọn hắn cũng không muốn bị coi là nhát gan a, chỉ thấy mười mấy tên đệ tử đều nhìn về thanh niên dẫn đầu.
Thanh niên gật nhẹ đầu một cái, mấy tên đệ tử cũng lao thẳng vào trong.
Đợi mọi người có thân phận cao vào hết rồi, mấy người bên ngoài mới lục tục bay vào, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, tuy nói ít người muốn tham gia nhưng cho dù là ít cũng có mấy trăm người a.
Nhưng đám người Tần Trạch lại không vội vã, bọn họ tự biết mình, một đám tông sư tam, tứ trọng nhanh chân làm gì, nhanh đi tìm c·ái c·hết sao.
Vốn bọn họ cũng đã định dò xét một chút bí cảnh thôi, không cần t·ranh c·hấp với người khác nên không lo lắng ai vào trước vào sau.
Một lúc sau, mọi người cũng vào gần hết, chỉ còn lẻ tẻ vài người đi vào, nhóm Tần Trạch mới dám động thân.
Cả năm người cắm đầu lao thẳng vào trong quả cầu quang mang, Tần Trạch chỉ cảm thấy bản thân như bị kéo giãn ra một chút, đầu óc hơi choáng, chưa kịp tỉnh hồn lại đã cảm giác hơi lạnh.
Nhìn kĩ lại, cả năm người xuất hiện trên không trung của một dòng sông, chưa kịp phản ứng, tất cả rơi ầm xuống sông.
Bò lên trên bờ, toàn thân ướt nhẹp, năm người nằm la liệt trên bãi cỏ thở hổn hển.
Khung cảnh nơi đây cũng không khác gì bên ngoài, có thể thấy bầu trời xanh, mặt trời chói loá cùng không khí trong lành, như thể bọn họ chỉ là vào rừng dã ngoại vậy.
Lăng Ngọc Hoa đột nhiên hỏi.
- Lí đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên làm gì a?
Mọi người nhất trí để Lí Mục làm thủ lĩnh thì đương nhiên cũng phải hỏi ý kiến của hắn trước.
- Ừm, phương châm của chúng ta là tận lực không xung đột với người khác, chỉ tìm kiếm linh dược, tài nguyên thôi, vậy nên chúng ta cứ đi theo đoàn tìm tài nguyên trước.
Mọi người nghe vậy, cũng cảm thấy có lí, đông ý nghe theo Lí Mục.
Dùng chân khí chấn hết nước trên quần áo ra ngoài, năm người tụ tập cùng nhau hướng trong một khu rừng nhỏ cạnh đó mà đi.
Trong rừng đương nhiên sẽ có linh dược nhiều hơn, nhưng ngược lại là tài nguyên lại thường không ở trong rừng.
Vừa đến gần bìa rừng, Lí mục gọi mọi người lại, nói.
- Bây giờ chúng ta sẽ dàn ra, nhớ kĩ, bắt buộc phải thấy người khác trong đội, không nên cách quá xa, nếu không sẽ rất ảnh hưởng đến toàn đội.
- Một khi gặp nguy hiểm, hay có gì đó khác thường, hãy gọi mọi người lại cùng xử lí, đừng hành động một mình.
Quyết định xong, mọi người dàn ra, Tần Trạch cùng Lăng Ngọc Hoa do tu vi cao nên đi ở hai bên.
Năm người cùng bước vào trong khu rừng, Tần Trạch liếc thấy mấy người khác nên cũng không quá chú ý bọn họ, hắn nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Quả nhiên là bí cảnh, phải nói là linh dược đầy đất, Tần Trạch đã gặp mười mấy cây linh dược cấp thấp, Hoàng cấp cũng không phải, nhưng nó đại biểu cho sự dồi dào nơi đây.
Đi không lâu, Tần Trạch nghe thây tiếng gọi tụ hợp của Trần Diệu Yên, hắn nhanh chóng chạy lại xem có việc gì.
Trần Diệu Yên đứng c·hết chân tại chỗ, phía trước nàng là một con mãng xà đang ngủ, thân nó quấn lấy một cây cỏ nhỏ, trên thân cây linh quang ẩn hiện, rõ ràng là Hoàng cấp linh dược.
- Xem ra con mãng xà này đang canh giữ cây linh này, ta thấy cách tốt nhất vẫn là vây công nó ổn hơn.
Thấy mọi người đều tụ lại, Trần Diệu Yên thấp giọng nói.
- Hừ, một con mãng xà thôi, mình ta là đủ.
Nghe nàng nói vậy, Lí Mục lại khoát tay phản bác.
Hắn cảm thấy, bản thân là thủ lĩnh thì phải thể hiện bản lĩnh chút, tuy hắn không phải người mạnh nhất trong nhóm, nhưng cũng nên thể hiện chút uy phong nha, nếu không lấy gì phục chúng.
Dù mọi người đều đồng ý hắn dẫn dắt toàn đội, nhưng Lí Mục vẫn cảm thấy mọi người chính là nể mặt mũi hắn tìm ra di tích chứ không phải thật lòng.
Tần Trạch nhìn Lí Mục chuẩn bị động thủ bộ dáng, hắn lui về sau một bước.