Chương 46:Vạn Chân Bí Cảnh
Ba tháng sau, Tần Trạch toàn thân sát khí đi vào Luyện Huyết Đường, mọi người xung quanh còn tưởng hắn muốn đến gây chuyên nên tránh ra.
Thật ra Tần Trạch liên tục chém g·iết mười mấy con tam giai yêu thú nên mới tụ nhiều sát khí như vậy mà chưa kịp tán đi, chưa kể, hắn còn chém g·iết vài tên không có mắt tông sư nữa nên mới như vậy.
Tần Trạch không để ý đến xung quanh, nhận thưởng xong, hắn ngay lập tức timg nhiệm vụ.
Lần này hắn cần thăm dò di tích thử một lần.
Quả nhiên, tuy nhiệm vụ cần thăm dò di tích không ít, nhưng chue yếu cần tìm trận pháp sư.
Cũng đúng, tìm trận pháp sư mới có thể tránh nguy hiểm trong di tích, nếu không, dù chiến lực mạnh tới đâu cũng khó tránh tổn thất.
Tìm được, Tần Trạch thấy ở góc có nhiệm vụ tìm một tông sư đi theo đội thăm dò di tích, không ngần ngại, hắn nhận luôn nhiệm vụ này.
Theo nhiệm vụ ghi thì mọi người sẽ tụ tập tại một tửu lâu nào đó, bàn bạc hành trình cũng như làm quen nhau.
Tần Trạch thấy thời gian còn dư giả, nhanh chóng về nhà tắm rửa một hồi, ba tháng không tắm làm hắn toàn thân khó chịu, ngứa ngáy.
Quả nhiên, tắm rửa một cái toàn thân thoải mái lên nhiều.
Theo chỉ dẫn, Tần Trạch tìm được tửu lâu kia, tuy cũng không phải nơi xa hoa gì, nhưng khách đến cũng rất động đúc.
Tìm đến bàn hẹn trước, Tần Trạch chỉ thấy một người nam tử ngồi đó, hắn lại gần hỏi.
- Đạo hưu cho hỏi, đạo hữu có phải là người giao nhiệm vụ này không?
Tần Trạch đưa nhiệm vụ ra trước mặt tên kia, tên kia thấy thế, sắc mặt vui mừng.
- Đúng là tại hạ, mời đạo hữu ngồi.
Tần Trạch cũng không khách khí, ngồi xuống, hắn lại dò hỏi.
- Tại hạ Tần Trạch, không biết đạo hữu tục danh.
- Ra là Tần đạo hữu, lại hạ Lí Mục.
Nghe vậy, Tần Trạch liền hỏi.
- Ồ, Lí đạo hữu, đoàn đội chúng ta có mấy người vậy?
- Haha, vấn đề này a, ngoại trừ Tần đạo hữu thì tại hạ mời thêm ba người nữa.
Nghe vậy, Tần Trạch cũng hiểu, năm người đoàn đội cũng coi như là một đội hình phù hợp, không thiếu, không thừa.
Chưa kịp ngồi bao lâu, một vị nữ tử trẻ tuổi đã tiến đến, nàng xác định qua một lần, liền ngồi xuống.
Tiếp sau, có một đôi nam nữ tiến đến, như vậy, cả đoàn đội cũng góp đủ người.
- Tốt, mọi người đã đến đông đủ, tại hạ xin giới thiệu trước.
Lí Mục ngừng nhìn mọi người một cái, xác định đã chú ý đến hắn, nói tiếp.
- Tại hạ, Lí gia, Lí Mục, tông sư nhị trọng, phát hiện di tích nhưng không đủ lực, nên mong muốn các vị giúp đỡ.
Mọi người nhao nhao đáp lại, tiếp theo, đến lượt đôi nam nữ kia, nam tử nói luôn.
- Chúng ta là Thanh Phong Các đệ tử, ta tên Thẩm Thanh Phong, tông sư tam trọng, đây là sư muội ta, Trần Diệu Yên, tông sư nhất trọng.
Nói xong, nam tử liền im lặng, Lí Mục vội chắp tay chào hỏi.
- Thì ra là Thẩm đạo hữu cùng Trần đạo hữu.
Đến lượt Tần Trạch, hắn cảm thấy bản thân có hay không tu vi quá cao, một tên tông sư đỉnh phong đi trộn lẫn với mấy tên tông sư tam, tứ trọng có hay không xấu hổ a.
- Khụ, tại hạ Tần Trạch, tán tu, tông sư tứ trọng.
Thôi, không lộ ra vẫn tốt hơn, dù sao tứ trọng cao hơn mấy tên này là được.
Sau đó, mọi người nhìn qua nữ tử còn lại, nàng một mặt ngơ ra, đột nhiên tỉnh lại, nói.
- Ta tên Lăng Ngọc Hoa, là Hoàng cấp trận pháp sư, tông sư tứ trọng.
Xem ra nàng cũng bata ngờ một đám tông sư tam tứ trọng đi xông di tích, nàng còn tưởng bản thân là trận pháp sư nên được bảo hộ mới đúng, nhueng xem điệu bộ này, không chừng nàng còn phải bảo hộ bọn này.
Lí Mục nghe vậy, cũng sửng sốt, sao lại lòi ra hai tên tông sư tứ trọng, thực lực chên lệch quá lớn sẽ ảnh hưởng đến phân chia lợi ích, mà thôi, có hai tên này cũng an toàn hơn.
- Haha, các vị đạo hữu, chúng ta cũng đã giới thiệu xong, các vị cũng biết, chúng ta cần một đoàn trưởng, dẫn dắt mọi người, không biết có vị nào muốn làm đoàn trưởng không, nếu không, tại hạ xin tự đề cử bản thân vậy.
Mọi người trầm mặc, không ai muốn làm đoàn trưởng, đơn giản là di tích này Lí Mục tìm được, hắn dẫn dắt không phải đúng rồi sao.
Tần Trạch thấy mọi người không ai nói gì, mở miệng trước, dù sao hắn cũng là một trong hai người mạnh ở đây nha.
- Tần mỗ cảm thấy, Lí đạo hữu cứ làm đoàn trưởng đi, dù sao đạo hữu là người đã triệu tập chúng ta lại.
Ba người khác nghe vậy, nhao nhao hưởng ứng, cũng không ý kiến gì.
Đúng lúc này, một vị thanh niên chạy vào tửu quán hét lên.
- Mọi người biết gì chưa, triều đình quyết định sẽ mở ra Vạn Chân bí cảnh, cho mọi người vào thăm dò một lần.
Mọi người đang ăn uống cũng ngay lập tức dừng lại, sau đó là sôi trào, không ngừng bàn tán về việc này.
Lúc này, có người nghi hoặc hỏi.
- Không đúng, Vạn Chân Hoàng Triều không phải hai năm trước vừa mở Vạn Chân bí cánh sao, còn chưa đến năm năm kì hạn mà.
- Haha, các vị không biết thôi, nghe nói tháng sau sẽ có thượng tông đệ tử đến nên mới mở ra, chứ các ngươi tưởng mở cho các ngươi chắc, triều đình nhân tiện cho các ngươi chiếm chút tiện nghi thôi.
Thanh niên kia cười lớn nói ra, như thể hắn biết tuốt vậy.
Tần Trạch năm người cũng chú ý đến bên dưới, nghe vậy, bốn người trao đổi sôi động, chỉ Tần Trạch một mặt mù mịt, hắn hỏi thử.
- Các vị đại hữu, Vạn Chân bí cảnh là cái gì vậy.
Ngay lập tức bốn người im bặt lại, cùng nhìn về phía Tần Trạch bằng ánh mắt kinh dị, Lăng Ngọc Hoa thốt lên.
- Ngươi không biết, không thể nào, không thể nào.
Nàng như nhìn quái vật nhìn Tần Trạch, làm hắn bất giác rụt cổ lại, không phải chỉ là kém kiến thức chút sao, sao lại căng thẳng thế chứ.
Lí Mục thì nhanh miệng giải thích.
- Vạn Chân bí cảnh là bí cảnh do Vạn Chân Hoàng Triều nắm giữ, năm năm mở một lần, tất cả mọi người, chỉ cần là tông sư đều có thể đi vào tìm tài nguyên, bảo vật.
- Trong bí cảnh tuy có nhiều bảo vật như vậy, nhưng cũng không ít nguy hiểm, trừ yêu thú trong bí cảnh ra còn phải canh chừng những người xung quanh g·iết người đoạt bảo.
- Mà nơi đây cũng coi như là nơi thí luyện của các thiên kiêu trong Hoàng Đô, trong đó bọn họ sẽ gặp được đối thủ vừa ý, hơn nữa có thể chém g·iết mà không lo triều đình quản chế, vậy nên, nơi đây cũng là nơi tông sư ngã xuống nhiều nhất.
Lúc này, Thẩm Thanh Phong xen vào nói.
- Tuy tông sư đều có thể đi vào, nhưng do hung hiểm nên mọi người cũng chỉ nghe cho vui thôi, chứ ít ai thật sự dám đi, nhìn đám người dưới kia là biết.
Tần Trạch nghe vậy, ngó nhìn mấy người ngồi bàn khác thưt, quả nhiên, tuy vừa nãy sôi động bàn luận, nhưng bây giờ cũng chỉ nói chuyện linh tinh, chưa ai có ý định đi vào bí cảnh.
Đột nhiên, một mực im lặng Trần Diệu Yên lên tiếng.
- Vậy chúng ta có đi vào không, hay là tiếp tục đi di tích Lí đạo hữu tìm đến kia.
Nghe vấn đề này, mọi người trầm mặc, không phải họ không muốn đi mà là không dám đi, thử tưởng tượng xem, một đám tông sư tam, tứ trọng chui vào chiến trường của đám thiên kiêu kia, nói không chừng một chiêu đều đỡ không nổi.
Nhưng cứ như vậy bỏ cuộc thì rất đáng tiếc không phải sao, trong đó biết bao nhiêu bảo vật, di tích không thể so được.
Trầm mặc một lúc lâu, Lí Mục lên tiếng.
- Các vị, tại hạ tuy không phải thiên kiêu gì, nhưng cũng là người Lí gia, còn Lăng đạo hữu chắc là Lăng gia a, có hai thân phận tại đó, chi ít cũng không đến nỗi bị người chém c·hết ngay tại chỗ đi.
Mọi người nghe vậy, cảm thấy có lí, Lăng gia cùng Lí gia cũng là đại gia tộc, mặt ngoài có một vị đại tông sư toạ trấn, chi ít cũng không c·hết oan uổng đi.
Càng nghĩ càng thấy có lí, mọi người liên tục gật đầu hưởng ứng, Tần Trạch cũng không lo lắng, mặc kệ đi hay không, hắn đều không sợ, dù sao tu vi tại đó, đánh không được cũng chạy thoát đi.
Cuối cùng Lí Mục quyết định, mọi người không đi di tích nữa, hẹn tháng sau tụ tập đi xông Vạn Chân bí cảnh.
Tần Trạch nhìn đám này phấn khởi, thở dài, tuổi trẻ a, mà thôi, tuổi trẻ là phải khinh cuồng, nếu không, đâu dám nói mình tuổi trẻ.