Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 45: Tông Sư Đỉnh Phong




Chương 45: Tông Sư Đỉnh Phong

Một luông khí tiếp tục xuất hiện, di chuyển trong cơ thể hắn.

Răng rắc một tiếng, đan điền theo đó mở rộng, chân khí sôi trào, ngay lập tức đột phá tông sư thất trọng, chưa dừng lại, chân khí nhanh chóng sinh sôi không ngừng.

Tần Trạch không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng tiến vào trạng thái bế quan.

Không biết bao lâu sau, Tần Trạch mở mắt lần nữa, chân khí đã đạt đến tông sư đỉnh phong, chỉ còn một bước là đột phá đại tông sư.

Nói chung, đại tông sư cùng tông sư vốn không khác biệt mấy, chỉ là đại tông sư có thêm thần niệm thôi.

Nhờ có thần niệm, đại tông sư có thể ngự khí phi hành thời gian dài mà không lo hao tổn chân khí, ngoài ra cũng có thể thần niệm truyền âm, sử dụng các vật phẩm khác như túi trữ vật, giới chỉ, hoặc ngọc giản truyền tin.

Muốn đột phá đại tông sư chỉ cần ngưng tụ ý chí thành thần niệm là xong.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, biết bao nhiêu tông sư kẹt tại bước này, dù cho dùng đan dược đột phá cũng không được, nhưng cũng có vài loại đan dược đặc biệt có thể giúp đột phá nhưng tông sư không mua nổi, trừ khi có thế lực chống đỡ hoặc cơ duyên hùng hậu.

Tần Trạch hiện muốn đột phá đại tông sư nói dễ cũng không dễ nhưng nói khó cũng không khó.

Hắn chỉ cần có Ngưng Thần Đan là có thể, trong tay hắn vốn có Thanh Linh Thảo cùng hai ngàn nguyên thạch, chỉ cần mua Ngũ Sắc Liên, dùng nguyên thạch trả thù lao cho luyện đan sư là thuận lợi đột phá.

Nhưng khó ở chỗ tìm luyện đan sư, Ngưng Thần Đan là đỉnh cấp cực phẩm của Hoàng cấp đan dược, không phải ai cũng có thể luyện.

Trong Đan Điện Tần Trạch cũng đã dò hỏi qua, Hoàng cấp luyện đan sư không ai có thể luyện, Huyền cấp luyện đan sư thì nghe nói đã đi đến nơi nào đó mất rồi, còn Địa cấp luyện đan sư thì Tần Trạch không trả nổi thù lao.

Với lại, Tần Trạch đã lâm vào bình cảnh, đan dược không hoàn mỹ thì không thể phá nổi ải này, cho nên hắn cũng không dám cược tài sản của bản thân vào một vị luyện đan sư xa lạ nào đó.

Chợt, Tần Trạch nghĩ đến, hắn có thể tìm Trần Đại Sơn dò hỏi nha, hắn là luyện đan sư, mối quan hệ rộng, nói không chừng có thể tìm cho hắn một vị luyện đan sư danh tiếng.



Thở phào một cái, Tần Trạch đẩy cửa ra ngoài, cảnh quan bên ngoài tuy có chút biến hoá nhưng cũng không khác lúc trước là mấy.

Tần Trạch ngó xang nhà Ngưu thúc, thấy Ngưu thúc đã già thêm vài tuổi, đang cặm cụi quét sân.

- Chào Ngưu thúc, dạo này còn khoẻ chứ?

Tần Trạch chào hỏi một tiếng.

- Ồ, Tần tiểu huynh đệ, ngươi lại về rồi à.

Hàng xóm Tần Trạch vẫn cho rằng hắn là một người kì lạ, mua nhà để đấy, thi thoảng lại biến mất vài năm mới trở về, hiển nhiên Ngưu thúc cũng nghĩ như vậy.

- Không sai, Ngưu thúc, không biết qua bao lâu rồi a, ta quyên mất luôn cả thời gian rồi hắc, hắc.

Tần Trạch ngây ngô gãi đầu hỏi một câu.

- Haha, tiểu tử ngươi thật thú vị, quyên cả thời gian, ừm, để ta nghĩ xem, lần trước ngươi về khoảng bốn năm trước thì phải.

- Ài, qua bốn năm rồi sao, cảm ơn Ngưu thúc, ấy, không biết Tiểu Thanh Thanh ở đâu, ta có quà cho nàng đây.

Tần Trạch cảm thấy kì lạ, không phải tiểu cô nương hay thường đi theo cha sao.

Ngưu thúc nghe vậy, cười lớn một tiếng.

- Haha, tiểu tử ngươi não có vấn đề à, Thanh Thanh cũng đã hai mươi tuổi rồi, đâu còn ở bên cạnh ta mãi a, với lại ngươi cũng không cần chuẩn bị quà cho nàng nữa.

- Ồ, suýt thì ta quyên, vậy quà này dành cho Ngưu thúc a.



Nói xong, Tần Trạch đưa cho Ngưu thúc một bọc nhỏ, bên trong là mấy quyển võ kỹ phàm cấp hắn không còn sử dụng nữa, nên định đưa cho Thanh Thanh.

- Ồ, tiểu tử ngươi hào phóng vậy sao? Để ta xem có gì tốt nào, haha.

Ngưu thúc kinh ngạc nhận gói quà, hớn hở mở ra, nhưng khi thấy bên trong lúc, hắn vội vàng đưa lại cho Tần Trạch.

- Ài, Tần tiểu tử, quà này lớn quá, ta không nhận nổi a, mau lấy lại đi.

- Ngưu thúc không cần khách khí, ta đương nhiên có đồ tốt hơn nên thúc cứ nhận đi, dù sao Thanh Thanh cũng đã tu luyện a, đưa cho nàng cũng tốt.

Hai người đưa đẩy một lúc, Ngưu thúc cũng đành nhận lấy, không ngừng cảm ơn Tần Trạch.

Từ trong miệng Ngưu thúc, Tần Trạch biết Thanh Thanh cũng đã tu luyện hai năm trước, nàng chỉ dùng một tháng nhóm nội hoả, tuy thiên phú không phải quá tốt nhưng cũng coi như có thể, nên được đi vào Hoàng Đô Học Phủ tu luyện.

Thi thoảng nàng mới về thăm Ngưu thúc một lần, nghe nói bây giờ nàng cũng đã là võ sư tam trọng, coi như một tiểu cao thủ.

Nghe vậy, Tần Trạch cũng cao hứng, tuy hắn không tính quá thân với nàng, nhưng nàng lại là người hắn thân nhất hiện nay rồi, nên luôn có cảm giác con cái thành tài nha.

Tạm biệt Ngưu thúc, Tần Trạch đến Đan Điện tìm Trần Đại Sơn, nhưng lại bị hộ vệ cho biết hắn đ·ã c·hết rồi.

Tần Trạch như không thể tin vào mắt mình, Trần Đại Sơn chi ít cũng là tông sư am, sao lại c·hết dễ dàng vậy, hơn nữa hắn còn là một luyện đan sư, quan hệ rộng rãi nữa.

Gặng hỏi mới biết, nghe nói Trần Đại Sơn cầm thứ không nên cầm, nên bị thanh toán.

Hiện trường vô cùng thê thảm, Trần Đại Sơn bị cắt tứ chi, chọc thủng bụng, cắt mạch máu cho máu chảy từ từ mà c·hết, h·ung t·hủ còn lưu lại mấy dòng chữ, đại khái là không nên cầm thứ không thuộc về mình.

Nghe vậy, Tần Trạch bất giác nhớ đến sáu năm trước, hắn cùng Trần Đại Sơn diệt Lưu gia một màn, lúc đó Trần Đại Sơn động cơ không thuần, xong việc còn cầm theo một món đồ kì lạ, xem ra tên này xui xẻo không kém.



Lắc đầu, Tần Trạch rời đi Đan Điện, hắn cũng không muốn tìm luyện đan sư khác, mới gặp lần đầu nên hắn không tin tưởng nổi.

Bất tri bất giác, Tần Trạch đến gần Luyện Huyết Đường, nhìn dòng người nghìn nghịt trước mắt, Tần Trạch cảm thấy bản thân nên nhận vài nhiệm vụ cho cơ thể hoạt động, cũng như tích góp kinh nghiệm chiến đấu, sau đó thử đi xông di tích một lần xem sao.

Trước giờ, Tần Trạch chưa từng chứng kiến qua di tích là như thế nào, phần mộ Thanh Thiên chân nhân chẳng khác gì mộ thường, mộ tôn giả thì hắn chỉ thấy bên ngoài, vậy nên Tần Trạch muốn thử cảm giác xông di tích, bí cảnh là như thế nào.

Tần Trạch thả người bay lên tầng ba Luyện Huyết Đường, bên trong có khá nhiều người nên phải xếp hàng, Tần Trạch vừa vào xếp hàng, theo sau là một vị thanh niên bay đến.

Khi mọi người thấy thanh niên này, nhanh chóng dạt ra hai bên, Tần Trạch thấy vậy cũng tránh ra theo, đợi khi thanh niên kia nhận nhiệm vụ xong, mọi người lại trở về như cũ.

Tần Trạch không nhịn được nghi hoặc hỏi một vị tông sư bên cạnh.

- Tiền bối, không biết vị vừa nãy là ai mà chúng ta phải tránh vậy.

Trung niên tông sư nghe Tần Trạch gọi mình tiền bối, ngay lập tức thẳng lưng lên, dùng một giọng ôn hoà hỏi.

- Ngươi là vừa vào Hoàng Đô?

Tần Trạch gật gật đầu, tên kia nói tiếp.

- Khó trách, vị vừa nãy chính là đại hoàng tử của Vạn Chân Hoàng Triều, thiên phú tu luyện cực cao, chỉ mất mười năm đã đột phá đại tông sư, có hi vọng trở thành thái tử nhất, ngươi nói xem đáng nhường không.

Nghe vậy, Tần Trạch gật gù đáp.

- Đáng, quả thật là đáng.

- Ha ha, nhìn ngươi cũng khá trẻ tuổi nhưng đã là tông sư, dù thiên phú không bằng đại hoàng tử, sau này cũng có hi vọng nhìn tôn giả cảnh giới, không giống chúng ta đã già, ai.

Nói đến đây, hắn bắt đầu than thở lên, Tần Trạch thì câu có câu không cùng hắn đáp lời, khá lâu sau, tên kia rốt cuộc đến lượt nhận nhiệm vụ, lúc này Tần Trạch mới cảm thấy thoải mái một chút, nghe hắn lải nhải, Tần Trạch hận không thể một đao chém c·hết hắn.

Tần Trạch lựa vài nhiệm vụ rồi cũng nhanh chóng rời đi, lần này hắn chọn liên tiếp mười nhiệm vụ chém g·iết, hắn không tin, kinh nghiệm chiến đáu không tăng.

Dù Tần Trạch gấp gáp muốn đột phá đại tông sư nhưng cũng không cần phải vội, chỉ cần đột phá đại tông sư thì tuổi thọ tăng lên đến hai trăm năm nên dù chậm trễ một hai năm cũng không tính là gì.